Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng

Chương 94



Khương Thành mới hiểu ra bước qua.

Tam Nhãn Hổ là Yêu Vương, Ly Loan cũng là một loại yêu thú, gặp mặt Yêu

Vương không sợ mới là lạ.

Quay đầu nhìn lại, phát hiện Tam Nhãn Hổ đang giễu cợt Linh Điểu.

“Thu cái tính xấu của ngươi lại, đừng có mà dọa khách.”

Vương triều Càn Tinh đến làm gì, Khương Thành không cần đoán cũng biết.

Hắn giết đại hoàng tử rồi, đối phương không thể nào không có chút phản ứng

được.

Đổi thành người khác hoặc là hoảng loạn, hoặc là vô cùng căng thẳng, nhưng

hắn không như vậy.

Đây là một đống điểm tích phân tự đưa tới cửa đó.

Cũng giống như Tề Thương lúc đầu, trải qua nỗ lực không ngừng, chủ động

mang về một món quà lớn là Bát Vân Điện diệt phái.

Vương triều Càn Tinh có lẽ càng đáng giá hơn Bát Vân Điện nhỉ?

Thành ca vẫn đang mong đợi.

“Thật là phiền phức.”

Tam Nhãn Hổ tìm chỗ râm mát nằm xuống, nhắm mắt dưỡng thần, thu hồi khí

tức mà chỉ có Yêu thú mới có thể cảm nhận được lại.

Ly Loan trên không mới dần dần bình phục lại.

Giây lát sau, nó hạ xuống trước chính điện của Phi Tiên môn.

Đại thống lĩnh đội cận vệ Hạ Hầu Tuấn tay cầm một ngọn thương dài, chỉ lên

trời, ngừng uống lớn tiếng.

“Vương triều Càn Tinh, Ngưng Đề công chúa điện hạ giá đáo!”

“Các ngươi còn không mau nghênh giá!”

Âm thanh dưới sự truyền vào linh lực của Đạo Cung cảnh, truyền đi không biết

bao xa, cuối cùng liên tục vang vọng giữa các ngọn núi hồi lâu không dứt.

Mà uy áp ẩn tàng trong âm thanh cũng khiến nhiều đệ tử của Phi Tiên môn lộ ra

sắc mặt sợ hãi.

Nếu không phải Khương Thành đứng phía trước cho bọn hắn tự tin, chỉ sợ có

một vài đệ tử sẽ quỳ xuống ngay tại chỗ.

“Có rắ* thì mau thả!”

Thành ca không quá quan tâm cô công chúa đó, hắn chỉ quan tâm là khi nào đối

phương tuyên chiến.

Hoặc là lúc nào thì toàn bộ cấp cao của Vương triều Càn Tinh đều tham gia, để

hắn một mẻ hốt trọn.

“To gan!”

Hạ Hầu Tuấn vô cùng tức giận, hắn kiêng dè chính là sức mạnh thần bí hủy hoại

Bát Vân Điện, chứ không hề coi Phi Tiên môn ra gì.

Bởi vì hắn căn bản không hề biết Bát Vân Điện là bị Khương Thành phá hủy.

Linh khí Bát giai trường thương chỉ thẳng vào Khương Thành, một luồng gió

lốc trên đầu thương nhanh chóng bành trướng, tạo thành một đường lốc xoáy,

giương nanh múa vuốt.

Ngay khi Khương Thành định để Tam Nhãn Hổ lên trước lo liệu, vị Ngưng Đề

công chúa đó cuối cùng cũng lên tiếng.

“Hạ Hầu thống lĩnh dừng tay.”

“Điện hạ, hắn bất kính với ngài, nhất định phải nghiêm trị!”

Hạ Hầu Tuấn tức giận muốn dạy cho Khương Thành một bài học.

Ngưng Đề công chúa khẽ mở cánh môi, ngữ điệu ôn hòa lại chân thật đáng

tin:“Chuyến đi lần này, bổn cung làm chủ, ta tin tưởng Hạ Hầu thống lính có lẽ

chưa quên.”

Sắc mặt Hạ Hầu Tuấn trở nên cứng nhắc, cuối cùng vẫn thu thương lui xuống.

Điều này khiến cho Thành ca có chút bất ngờ, không ngờ quyền lực của vị công

chúa này vẫn rất lớn, ngay cả cao thủ Đạo Cung cảnh đều phải nghe theo lệnh

nàng.

“Ngươi chính là Khương Thành?”

Ngưng Đề công chúa cẩn thận đánh giá nam tử đẹp trai ngất trời trước mặt,

thậm chí khiến nàng cũng không thể không nhìn thêm vài cái.

“Là ta, công chúa có gì chỉ giáo?”

“Khương chưởng môn không định mời ta ngồi sao?”

Khương Thành tự hỏi trong lòng Vương triều Càn Tinh các người trước khi

động thủ cũng phức tạp như Bát Vân Điện sao?

Trực tiếp nói muốn mạng ta không phải xong rồi sao?

Ca thật mệt tâm nghe.

“Đương nhiên có thể.”

Nếu đối phương đều chưa chịu xé rách mặt thì hắn biểu hiện một chút lòng dạ

cũng không có gì.

Sau khi hai bên tiến vào nội điện ngồi, Khương Thành mở kỹ năng nhìn thấu

mọi vật ra.

A Hoàng nói rằng có mãnh vỡ Thế Giới Chi Tâm, lẽ nào ở trên người vị công

chúa này?

Nhờ có nhìn thấu mọi vật, Tu vi của Ngưng Đề công chúa không thể che giấu.

Vị công chúa này lại có thể có cảnh giới Đạo Cung nhất trọng, khiến hắn có

chút kinh ngạc.

Nhưng sau vài lần thăm dò, ngoại trừ phát hiện một linh khí cửu giai và hai linh

khí bát giai ra thì không hề thấy bất cứ một bảo vật kỳ lạ nào khác.

Trong nhẫn trữ vật của nàng, cũng có không ít đồ tốt, nhưng không có mãnh vỡ

Thế Giới Chi Tâm.

“Khương chưởng môn, bổn cung đến là vì thảm họa của Bát Vân Điện.”

Câu nói này khiến có tất cả đệ tử của Phi Tiên môn đều kinh ngạc nhìn nhau.

Bọn hắn vẫn chưa biết chuyện gì xảy ra với Bát Vân Điện.

Không phải là một lần đại điển sao? Làm thế nào lại biến thành thảm họa?

“Ồ?”

Khương Thành vừa tiếp tục ứng phó, vừa thay đổi mục tiêu khác sử dụng nhìn

thấu mọi vật.

Hắn không hề cảm nhận được khí tức của mảnh vỡ, nhưng con gái ngoan nói

khẳng định sẽ không sai.

“Trên dưới Bát Vân Điện, cùng với khách khứa, toàn bộ đều bị giết ở ngày đại

điển.”

“Hoàng huynh Hạng Bạt của ta, cũng chết ở đó!”

“Khương chưởng môn là người còn sống duy nhất sau thảm họa đó, hẳn là phải

biết một số nội tình?”

Ngưng Đề công chúa nói năng vẫn là có hơi khách khí, không hề có ý gây hấn.

Hoàn toàn không giống bộ dáng của Hạ Hầu Tuấn, một bộ muốn dùng hình

thẩm án.

Có điều lời của nàng lại khiến Kỷ Linh Hàm, La Viễn và những người khác bị

dọa đến nỗi tim sắp ngừng đập.

Cái gì?

Bát Vân Điện bị diệt rồi?

Chưởng môn là ‘người sống sót’ duy nhất?

Kết hợp với hành động mấy lần trước của Thành ca, mọi người lập tức đoán

được gì đó, hai mắt đột nhiên trơn tròn.

Không phải chứ lão đại, ngươi diệt Bát Vân Điện rồi?

Còn giết lun cả đại hoàng tử của Vương triều Càn Tinh rồi?

Đó là Bát Vân Điện, ngươi có nhất thiết phải mạnh mẽ như vậy không?

Chẳng trách sau lần trước trở về lại là công pháp, điển tịch, còn có linh khí bát

giai nữa…

Đây là muốn nghịch thiên à!

“Đúng vậy, ta biết nội tình.”

Câu tiếp theo của Thành ca khiến cho Kỷ Linh Hàm suýt nữa thổ huyết.

Hiện tại người ta đều tìm đến cửa thẩm tra rồi, dù cho thật sự ngài làm đi chằng

nữa cũng nhất định phải giả vờ cái gì cũng đều không biết, thoát khỏi can hệ.

Vương triều Càn Tinh không phải dễ chung sống, cho dù ngươi rất lợi hại, cũng

không cần thiết tự tìm phiền phức.

Thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện mà!

Kết quả chưởng môn cương trực này lại có thể hỏi gì đáp đó…

“Ồ?”

Ngưng Đề công chúa hai mắt sáng lên, nàng rất ngạc nhiên, dường như cũng

không ngờ răng mới hỏi hai câu đã có được kết quả.

Vốn cho rằng đường này sẽ vòng vo không chịu nói, chẳng hạn như Khương

Thành này chỉ là thực lực quá yếu, bị đánh bất tỉnh, may mắn trở thành cá lọt

lưới, không thấy được kẻ thù, hỏi không ra kết quả gì.

Hoặc là Khương Thành có quan hệ với kẻ địch, có đánh chết cũng không hé nửa

lời.

Không ngờ hắn lại phối hợp như vậy.

“Vậy Khương chưởng môn có thể nói cho bổn cung, giết bọn họ là thế lực

phương nào được không?”

“Được chứ.”

“Là ai?”

Ngưng Đề công chúa đứng dậy, chăm chú nhìn vào khuôn mặt của Khương

Thành.

Thành ca rất tự hào chỉ chính mình.

“Chính là ta đây.”

Hắn nói và rất chi là tự hào.

Tiêu diệt Bát Vân Điện là việc đáng tự hào của hắn, chỉ đáng tiếc là tình tiết

tuyệt vời để làm màu như vậy, lại có thể nhịn hơn mười ngày không nói ra.

Bây giờ hiếm khi có người nhắc tới, hắn sẽ không giấu diếm nữa, nhanh chóng

lĩnh công!

Thịch!

Một số đệ tử của Phi Tiên môn ngã nhào tại chỗ.

Lão đại của ta ơi, ngươi sao mà thành thật quá vậy?

Người khác vừa hỏi, ngươi đã thành thật thừ nhận rồi?

Ngươi không thể nói không biết sao?

Không thể tùy tiện nói ra một thế lực nào đó để lừa họ sao?

Lần này phiền phức lớn rồi.

Nhiệt độ trong nội điện lập tức lạnh xuống, Hạ Hầu Tuấn đột nhiên đứng dậy,

bộc phát tức giận, trường thương lần nữa giơ lên.

Chỉ là chưa kịp đợi hắn mở miệng, Ngưng Đề công chúa đã giơ tay lên.

Đôi mắt phượng nhàn nhạt của nàng nheo lại, hàn quang lấp loáng, nhưng cuối

cùng cũng bình tĩnh trở lại.

“Khương chưởng môn, có vài lời không thể nói bậy. Có một số tội cũng không

thể nhận bừa.”

“Bổn cung không có nhiều kiên nhẫn.”

“Hy vọng ngươi đừng đùa!”

Khương Thành nhận tội quá dứt khoát, nàng ngược lại không tin.

Cảnh giới có thể nhìn thấu trong nháy mắt, Thiên Mệnh tứ trọng.

Quả thực ở một nơi như Phi Tiên môn có thể xuất hiện một Thiên Mệnh tứ

trọng là một kỳ tích, khiến cho nàng rất ngạc nhiên.

Nhưng loại thực lực này muốn tiêu diệt những người ở Bát Vân Điện là việc

không thể nào.

Nàng cảm thấy Khương Thành đây là đang nói dối.