Bắt Đầu Tại Thế Giới Hải Tặc

Chương 110: Bất ngờ gặp chính chủ



Mạnh hơn bất cứ tên địch nhân nào Kive từng gặp.

Thậm chí là Daz, kẻ địch mạnh nhất Kive từng gặp, cũng không cho Kive cảm giác nguy hiểm như thế này.

" Gặp thú dữ rồi! "

Kive thầm nghĩ.

Thấy động tác của Kive, người đàn ông nguy hiểm trước mắt này cười nói:

" Ồ, giác quan rất bén nhạy a, không bao lâu nữa cũng có thể thức tỉnh haki rồi! "

Không để ý đến lời nói của tên này, Kive hỏi:

" Ngươi là ai? "

Nghe được câu hỏi của Kive, người đàn ông ra vẻ bất ngờ.

" Ta là ai? Không phải mới nãy ngươi vừa mua tình báo về ta sao? "

" Cái gì? Ngươi là Kurabo? "

" Khặc khặc, đúng vậy, bất ngờ sao? "

Kive: " . . . "

Lần này liền lúng túng.

Đi mua tình báo, nhưng lại bị chính chủ bắt gặp tại trận.

Kive vội vàng ngụy biện. . . Không, là biện minh nói:

" Ta không có ý định gì với ngươi cả, đừng hiểu nhầm, chỉ là trùng hợp có tên ngươi mà thôi! "

" Khặc khặc, không sao, đừng hốt hoảng như vậy, ta cũng chỉ tò mò lý do đằng sau hành động của ngươi mà thôi! "

Vừa nói, Kurabo vừa tiếp cận Kive.

Kive vội vàng lùi về sau.

Thấy Kive cảnh giác như vậy, hắn liền ngừng lại bước chân, mắt nhìn vào Kive như đang chờ hắn đưa ra câu trả lời.

" Ta. . . "

Vừa mới chỉ nói ra một từ, Kive đột nhiên triệu hồi ra Maximus.

" Bang "

Một nắm đấm bất ngờ xuất hiện trước mặt Kive.

" Oành "

Kive theo đó mà va vào một ngôi nhà.

Căn nhà cũ kĩ bị Kive trùng kích liền sập xuống, một đống đổ nát rơi xuống che lại thân thể của Kive.

" Tưởng ai có gan điều tra ta, thì ra là một tên nhóc hải quân, còn là một năng lực giả, thật phiền phức! "

Thì ra người ra tay là Kurabo.

Từ ban đầu hắn đã có ý định thủ tiêu Kive.

Đây là phong cách làm việc của Kurabo, chỉ cần cảm thấy có ai đó uy hiếp tới mình, hắn liền tiễn người đó lên đường là được, cân nhắc nhiều như vậy làm gì?

Thà giết nhầm còn hơn bỏ sót a, mặt khác, hắn trước giờ đều chưa giết nhầm qua. Bởi vì hải tặc giết người thì làm gì có khái niệm giết nhầm, hắc hắc!

Nhìn về phía đống đổ nát trước mắt.

" Chậc, không có thương thích gì sao? Ngươi nên cảm ơn cái mai rùa này, bởi vì nhờ nó mà hôm nay ngươi thoát được một mạng! "

Nói xong, hắn lập tức biến mất tại chổ.

Kurabo chân trước vừa đi, Kive chân sau liền vội vàng nhảy ra khỏi đống đổ nát.

Hắn định chờ lúc Kurabo đi đến xem xét tình hình sẽ cho hắn một cái bất ngờ.

Không ngờ Kurabo lại quay lưng bỏ chạy.

Sờ lên phần mặt nạ bị bóp méo, nhờ quỷ năng mà giờ đây đã dần hồi phục.

" Thật con mẹ nó đau, thực lực của tên này có thể sánh bằng Monta lúc đang bị thương chứ chẳng đùa! "

Kive cũng không phải nói điêu.

Tốc độ Kurabo lao đến không kém gì Monta, kể cả đòn đánh chỉ so ra kém Monta một chút, tổng hợp lại, tên này mặc dù yếu hơn so với Monta thời kỳ toàn thịnh, nhưng cũng không quá nhiều.

Thêm nữa, tên này không chỉ sở hữu Busoshoku haki mà đến Kenbunshoku haki cũng có.

Lời nói cuối cùng trước lúc rời đi của Kurabo cũng không hề che lấp, rõ ràng là nói cho Kive nghe, hắn biết Kive đang núp dưới đống đổ nát kia, chờ cơ hội để tập kích.

" Ngươi chờ đó cho ta! "

Kive thả ra lời hung ác.

Đột nhiên, một giọng nói vang lên sau lưng Kive.

" Hải quân, tại sao ngươi lại có mặt ở đây? "

Kive cảm thấy như có một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng.

Hắn phản xạ có điều kiện thi triển < Bộc phát >, sau đó hướng về phía sau ra quyền.

" Bang "

Một nắm đấm không biết từ đâu xuất hiện, khắc vào bụng Kive.

Lại một lần nữa, Kive bị đánh văng ra xa, không hề có sức chống trả, mặc dù hắn đã dùng < Bộc phá >

" Ngừng lại hành động ngu ngốc của ngươi, hải quân! "

Nhìn về phía người vừa ra đòn, là một người đàn ông trung niên, mép để râu dê, tóc hói, đây là người vừa ra tay với Kive.

" Ngươi là ai? "

" Đây là câu ta hỏi ngươi, trả lời câu hỏi của ta! "

Tên này nói với giọng ra lệnh.

Kive cau mày, phiền phức nối tiếp phiền phức, hỏi sao tên Kurabo đó không có ý tiếp tục dây dưa, mà lại lựa chọn rời đi, thì ra là vì lý do này.

" Ta đến đây truy bắt hải tặc, động tĩnh vừa nãy do một hải tặc tên là Kurabo ra tay tập kích ta! "

" Thứ ngươi mặc trên người là gì? "

" Cơ mật! "

" Nói! "

" Ta là hải quân, hiểu không? Nếu ngươi sống chán thì ta cũng không ngại nói cho ngươi biết, như nào? "

Nghe Kive nói vậy, hắn liền trầm mặc.

" Hừ "

Hừ một tiếng để bày tỏ sự bất mãn của hắn xong, tên này liền biến mất trước mặt Kive.

" Hô "

Kive thở ra một hơi, sau đó đi về căn nhà của Robin.

Dù sao cũng không ở đây lâu, không cần thiết phải mất công thuê phòng cho mất thời gian.

Chứ không phải là Kive biến thái muốn nằm giường của Robin.

Mở cửa vào phòng, cẩn thận đóng cửa lại, lúc này Kive mới giải trừ Maximus.

" Phù "

" Tối nay thật nhiều chuyện a, hết Kurabo lại đến tên hống hách này. Tên này là quý tộc sao? Ngữ khí như vậy rất giống a! “

Biết Kive là hải quân, mà tên đó vẫn dùng giọng điệu hống hách như vậy để ra lệnh cho Kive, ngoài quý tộc ra thì Kive không nghĩ còn ai khác vào đây!

Thêm nữa, tên này xuất hiện rất kịp thời.

Ngày mai là ngày tổ chức bán đấu giá, chắc chắn gia tộc Patil đã đoán được sẽ có các lộ ngưu quỷ xà thần xuất hiện vào ngày này.

Thế nên, nếu nói ai cảnh giác nhất vào thời điểm này, thì đó chỉ có thể là gia tộc Patil.

Nhớ lại giọng điệu ra lệnh của tên quý tộc lúc nãy, tay Kive vô thức siết chặt lại.

Đây là lần thứ 2 Kive cảm thấy khuất nhục như vậy.

Lần đầu là do Tenry hố hắn.

Lần 2 là hiện tại.

Kive buộc phải nghe lời tên kia, hắn hỏi gì Kive đáp nấy.

Bởi vì tên này tạo cho Kive cảm giác nguy hiểm không kém gì so với Kubaro.

Bị ép bởi tình thế, Kive chỉ có thể ủy khúc cầu toàn.

Nhưng khác với lần đầu.

Tenry thì Kive có thể nhẫn nhịn được, nhưng 2 tên này thì không.

" Ban đầu ta chỉ định cướp trái ác quỷ thôi, nhưng hiện tại ta đổi ý, trái ác quỷ chỉ là phụ, mạng chó của 2 người các ngươi mới là chính! "

Lập tức, Kive dẹp bỏ ý định cướp trái ác quỷ sang một bên.

Hiện tại trong đầu hắn chỉ có trả thù.

" Qua hành động của Kurabo, chắc chắn hắn không phải ngẫu nhiên xuất hiện ở đây, khả năng cao là hắn có ý đồ với trái ác quỷ.

Khà khà, chờ 2 người các ngươi đánh đến lưỡng bại câu thương, xem ta xử lý các ngươi như thế nào! "

Kive lập tức có kế hoạch cho ngày mai.

Quanh đi quẩn lại vẫn là ngư ông đắc lợi.

Nhịn xuống tất cả ấm ức vào bụng, Kive cố gắng chìm vào giấc ngủ.

Không hiểu sao mặc dù trong lòng rất hậm hực, nhưng chiếc giường này lại thoải mái một cách lạ kỳ.

Chỉ là, có chút cộm.

Lật khăn giường ra, xuất hiện trước mặt Kive là 2 khẩu súng cùng với hàng tá loại vũ khí lạnh các loại.

Kive: " . . . "

Hiện tại nghĩ lại Kive mới thấy, hắn nhầm ở một điểm.

Robin nghèo không phải chỉ vì để dành tiền mua sách, mà là cũng có một phần là để trang bị cho căn cứ của nàng a!

Ném hết mớ vũ khí này sang một bên, Kive nhẹ nhàng đi vào giấc ngủ.

. . .

Sáng hôm sau.

Như mọi khi, 6h sáng Kive đã tỉnh dậy.

Mang theo một chút tiếc nuối, Kive phá tan “ phong ấn “ của chiếc giường.

Vệ sinh xong xuôi, Kive đi ra khỏi nhà.

“ Hít! Hôm nay là một ngày quan trọng đây! “

8h cuộc đấu giá mới bắt đầu, vì vậy Kive thảnh thơi đi dạo khắp nơi, ngắm phong cảnh.

Sau một lúc, Kive liền đi lạc ra bến cảng.

“ Là tên khốn kiếp nào trộm đi thuyền của ta! Gia tài tích góp bao năm của ta a! ! ! “

Lúc này, một tiếng kêu thảm thiết từ xa vọng lại.

Nhìn lại, thì ra là một tên hải tặc đang khóc thương cho chiếc thuyền bị mất của hắn.

Thuyền viên xung quanh cũng khóc, thảm không kém gì thuyền trưởng của bọn hắn, bởi vì trong số tiền bị mất trộm đó cũng có phần của bọn hắn a.

“ Đây không phải là chổ mà ta “ mượn “ thuyền hôm qua sao? Thật xảo a! “

Nhìn những con thuyền đang đậu trên bến cảng, Kive chợt nảy ra một ý tưởng lớn mật!

. . .

2 tiếng sau.

Kive xuất hiện tại nhà đấu giá.

Bên ngoài phòng đấu giá là những người đàn ông cao to lực lưỡng mặc vest đen, tay cầm súng, hông còn trang bị thêm một thanh kiếm.

Tất cả đứng xếp thành một hàng vây quanh nhà đấu giá, chỉ để lại một khe hở duy nhất cho mọi người đi vào.

Sau khi xoát vé cho qua xong, Kive còn phải giao hết vũ khí trong người ra, sau đó mới được phép đi vào bên trong.

Như bao người khác, Kive cũng đã kiếm cho mình một chiếc mặt nạ.

Càng đi sâu vào trong, Kive đến một quảng trường lớn xếp đầy ghế, trung tâm là một sân khấu.

Tất cả đều được trang trí theo phong cách quý tộc.

Nhìn vào cũng đủ để Kive ngửi thấy mùi tiền.

“ Đúng là cẩu nhà giàu! “

Kive trong lòng thầm chua.

“ Tương lai nếu có cơ hội phải sắm cho mình một toàn như này mới được!”

Vào trong, Kive tuỳ tiện tìm một nơi ngồi xuống.

Theo thời gian trôi qua, ở đây càng ngày xuất hiện càng nhiều người.

Có người ăn mặc sang quý, lịch sự, cũng có người ăn mặc tuỳ tiện, phóng khoáng.

Những người ăn mặc sang quý, lịch sự không phải là quý tộc thì cũng là kẻ có tiền.

Còn kẻ ăn mặc tuỳ tiện, phóng khoáng thì không có ai khác ngoài hải tặc.

Thậm chí cách từ xa Kive còn có thể ngửi được mùi cơ thể mà bọn hắn phát ra.

Nhìn xung quanh, ai cũng có đeo trên mình mặt nạ, Kive chỉ có thể cầu mong cho Kurabo sẽ xuất hiện.

Không có hắn, kế hoạch của Kive coi như bỏ.

Thậm chí đến cướp trái ác quỷ hắn cũng không dám.

Ban đầu không biết gia tộc Patil sẽ phái người mạnh như thế nào ra trấn giữ thì Kive còn có gan dám liều một đợt.

Nhưng hiện tại đã biết thì chỉ vì 10,000 năng lượng, mà đem mạng nhỏ của hắn ra cược, thì Kive cảm thấy quá không đáng.

Muốn hắn cược mạng thì ít nhất cũng phải đáng giá 100,000 năng lượng a!

Thấy người đông đủ, đèn ở hội trường liền tắt đi, chỉ để lại đèn ở trên sân khấu còn sáng!

Một lúc sau, một người đẹp từ phía sau cánh gà đi ra.







Truyện sáng tác chuẩn bị hoàn thành, nhân vật đều có trí tuệ, không não tàn. Xây dựng thế lực