Nói xong, Garp trở lại chổ ngồi của mình, cầm lên một chiếc bánh donut cho vào mồm.
. . .
Một lúc sau, Kive tỉnh dậy.
Nhìn quanh một lúc, Kive thấy được Garp, đang nằm trên ghế dựa ngủ, mũi còn không ngừng thổi ra bong bóng.
Vừa nhìn thấy Garp, thứ đầu tiên làm Kive bất ngờ là việc Garp ngủ thổi ra được cả bong bóng, hắn còn tưởng rằng thứ này chỉ có trong phim thôi.
Nhìn thấy bản thân vẫn còn đang ướt như chuột luột, cùng hải lâu thạch trên tay, Kive ra vẻ mệt mỏi Kive quay sang 2 tên hải binh đang đứng canh chừng bên cạnh nói:
" Ta bất tỉnh bao lâu rồi? "
Một trong 2 tên hải binh đưa ra 1 ngón tay.
" 1 giây? "
" Là một phút! "
" Hít! "
Kive không nhịn được cảm thấy rùng mình.
Tận một phút!
Nên nhớ là hệ thống có chức năng bị động chữa thương, còn thêm cả miễn dịch các loại khống chế tâm linh.
Nhưng sau đó, hắn lại làm như không có chuyện gì quay đầu rời đi, thái độ cực kỳ lạnh lùng.
Đi đến bên cạnh một tên hải quân, người này cao hơn Garp nửa cái đầu, đầu đội mũ cao bồi, lưng khoác áo hải quân, bên hông treo một thanh kiếm, đầu hơi cúi thấp lộ ra vẻ người sống chớ gần.
Đến bên cạnh người này, Garp khoác tay lên vai hắn, mặc kệ người này chống cự, Garp kéo thấp đầu của hắn xuống cùng chiều cao với mình, đưa tấm thẻ đến trước mặt rồi nói:
" Bogard, không ổn, cứu ta, ta vừa xém chút nữa giết một học viên của tinh anh doanh, hiện tại làm sao bây giờ? "
Người tên Bogard mặt đen lên.
" Ta lại không điếc, ban đầu ta đã bảo chỉ cần đi đến bắt giữ là được rồi, nhưng ai bảo ngài ngại mất thời gian.
Giờ chuyện lớn rồi, anh hùng hải quân xém chút nữa giết hải quân, mẹ nó thật đủ mỉa mai, Kong nguyên soái mà biết được thì một năm tới ngài đừng hy vọng được đi chơi! "
" Nhưng làm vậy thật đúng là mất thời gian a, một pháo xong chuyện có phải nhanh không? "
" Đúng là nhanh thật! Vì vậy ta hy vọng ngài giải quyết chuyện này cũng nhanh một chút! "