Bắt Đầu Tại Thế Giới Hải Tặc

Chương 119: Quay lại đảo Beron



Kive sững sờ ngồi ở nơi đó.

Trong lòng hàng ngàn suy nghĩ lóe lên.

Ăn năn, hối hận, tội lỗi,. . . Đủ mọi loại cảm xúc hiện lên trong đầu Kive.

Trước giờ, không phải là Kive chưa từng giết người vô tội.

Ngược lại, hắn biết trong số hải tặc mà hắn giết, sẽ có những người bị ép phải lên thuyền, chuyển nghề làm hải tặc.

Sẽ có rất nhiều trường hợp như vậy.

Dù thế, Kive vẫn sẽ xuống tay đồ sát những người đó mà không có chút do dự.

Nhưng những người trên đảo Beron là ngoại lệ, họ hoàn toàn vô tội.

Kẻ giết người không ghê tay, một kẻ tự nhận là không có chính nghĩa như Kive, hiện tại lại cảm thấy tội lỗi khi giết người vô tội.

Nghe vừa vô lý lại vừa mỉa mai.

Nhưng đây là điều dĩ nhiên.

Hơn 20 năm bị nền giáo giục hiện đại ảnh hưởng, không phải cứ giết người nhiều là sẽ thay đổi được nhận thức ngay, mà đó là cả một khoảng thời gian dài.

Giết những người có tội, Kive sẽ tự thôi miên bản thân rằng việc hắn làm là chính nghĩa.

Nhưng với người vô tội thì. . .

Kive không biết nên làm như nào.

Thấy Kive đột nhiên trở nên khác thường, Garp tò mò hỏi:

" Chuyện gì xảy ra, sao đột nhiên lại trầm mặc như vậy, ngươi nhớ mẹ sao? "

" Nhớ mẹ ngươi! "

" Khi không nhớ mẹ ta làm gì? Mặt khác, mẹ ta cũng chết rồi, cha ta cũng vậy! "

" Ta không có ý nhớ mẹ ngươi! "

" Vậy thì ngươi có ý gì? "

Kive: " . . . "

" Ngươi coi như ta chưa nói gì đi! "

Mặc kệ Garp không ngừng lải nhải, Kive hiện tại chỉ muốn yên tĩnh.

Hiện tại Kive khẳng định tính cách của Bogard là nhờ Garp mà ra.

Gặp Kive chắc chắn 100% hắn cũng sẽ không khác gì Bogard.

" Khai đi, có phải ngươi có liên quan đến chuyện ở đảo Beron đúng không? "

" Đúng vậy! "

Kive rất dứt khoát thừa nhận.

" Vậy thì ngươi. . . "

Garp nheo mắt lại nhìn Kive, không cần nói hết cũng hiểu hắn có ý gì.

" Đừng nhìn ta như vậy, ta có liên quan nhưng liên quan không lớn, ta đã rời đi đảo Beron từ sớm, nên chuyện xảy ra về sau không dính dáng đến ta! "

Kive nhún vai một cái ra vẻ hắn rất vô tội.

" Vậy lúc nãy nghe ta nhắc đến chuyện ở đảo Beron, ngươi căng thẳng như vậy làm gì? "

" Khụ khụ, ta biết kiểu gì cũng có chuyện xảy ra nên đã trước một bước trốn đi, mà ta là hải quân, ngươi hiểu! "

Kive ra vẻ hắn rất khó xử.

Lý do hắn đưa ra cũng rất hợp lý.

Vì hắn là hải quân, mặc dù không đóng quân tại đảo Beron, nhưng thân phận lại nằm ở đó, không thể vì gặp chuyện lại bỏ chạy được, nếu bỏ chạy thì đồng nghĩa với đào binh, tội sẽ rất nặng.

Như sợ Garp hiểu lầm, Kive vội vàng giải thích nguyên do.

" Ngươi đừng hiểu lầm là ta tham sống sợ chết, ta chỉ đơn giản không muốn hy sinh vì quý tộc thôi.

Mặt khác, ta cùng gia tộc Patil có chút đụng chạm, tất cả là nhờ ông bạn già của ngươi ban tặng, thế nên, ta rời đi là có lý do! "

Ban đầu nghe được hành động đào binh của Kive thì mặt Garp lập tức từ cười chuyển sang tức giận.

Hắn mặc dù chưa đến mức ghét ác cừu, thậm chí hắn còn kết bạn với hải tặc.

Nhưng điều đó không có nghĩa rằng trong lòng Garp không có chính nghĩa.

Hắn có chính nghĩa riêng của bản thân, nó cho phép Garp có thể mắt nhắm mắt mở với một vài người hoặc hành động hắn cho là tốt.

Nhưng trong số đó không bao gồm đào binh.

Nhưng sau khi nghe được lý do đằng sau thì Garp liền hiểu.

Garp cảm thán.

" Haiz, lão già đó vẫn quá tiêu cực a! "

Garp mặc dù không nghe được Sengoku cùng Tenry nói những gì, nhưng chuyện bọn hắn làm, dù muốn hay không, thì ít nhiều cũng có một vài thứ lọt vài tai hắn.

Trong đó bao gồm cả một vài kế hoạch quá khích của Tenry.

Xong, Garp lại quay trở lại dáng vẻ thiếu đánh như mọi khi.

“ Ta không ngờ cũng có ngày có một tên xui xẻo bị hắn chọn trúng, ban đầu ta còn nghĩ hắn sẽ cứ thế mà từ bỏ, không ngờ lão già này cứng đầu hơn ta nghĩ. “

Garp cũng không trách cứ gì Kive.

Bởi vì bản thân hắn cũng ghét quý tộc.

Nếu lúc bình thường thì hắn đã khoác vai Kive, khen hắn làm rất đúng, nhưng do chuyện này dính đến dân thường, nên Garp cũng không biết nói gì hơn là đánh trống lảng sang chuyện khác, xem như chuyện chưa từng xảy ra.

Lúc này, không khí trở về yên tĩnh, chỉ còn tiếng Kive cùng Garp ăn donut.

. . .


“ Kive a, ta biết ngươi thích ăn cá, nhưng không cần thiết phải ngày đêm đều câu, không ngủ không nghỉ a! “

“ Ta thích, ngươi đừng phiền ta, đợi ta ăn đủ rồi sẽ ngừng! “

Garp ở một bên, mặt lộ vẻ kỳ quái nhìn Kive.

Còn Kive thì đang ngồi trên một chiếc ghế, tay cầm cần câu, mang một con mắt quầng thâm nhìn chằm chằm vào cần câu cá.

Kive hiện tại đã gần như điên cuồng.

Hắn hiện tại cực kì buồn ngủ, nhưng khi nhìn thấy chỉ còn 200 năng lượng nữa thì sẽ lên cấp, Kive như được tiếp thêm động lực.

Chuyện này đã tiếp diễn liên tục được 2 hôm.

Sau khi mượn được cần câu trên thuyền của Garp, Kive chưa từng rời tay khỏi nó.

Hắn đã nhịn rất lâu rồi, cảm giác chỉ còn một chút năng lượng nữa thì hệ thống sẽ thăng cấp này, làm Kive không tài nào nghĩ ngơi được, vì vậy hắn quyết định câu cá cho đến khi đủ điểm thăng cấp.

Thậm chí đến 5 điểm năng lượng để hồi phục cơ thể hắn cũng không nỡ dùng.

Cũng may, trời không phụ kẻ có tâm.

Sau một lúc chờ đợi, thì Kive cũng được toại nguyện.

Hệ thống cấp độ: 4

Điểm năng lượng: 100,000/100,000

Kỹ năng: < Cố hoá >, < Bộc phát >

Năng lực: Fuku Fuku nomi

Đã cố hoá vật: Giày Vi, Maximus, Mark 3

“ Ha! Cuối cùng cũng đủ! “

Nhìn năng lượng đã đầy, Kive thở ra một hơi.

Nhưng hắn không vội thăng cấp.

Lỡ như lại có vấn đề gì thì Kive cũng không tiện giải thích

Để chờ thuyền cập cảng đảo Beron rồi tính tiếp, dù sao cũng gần đến nơi rồi.

“ Không biết lần này sẽ có năng lực gì? Hy vọng là kỹ năng, càng bá càng tốt! “

Trong đầu liên tục ảo tưởng đến những kỹ năng khốc huyễn, Kive không nhịn được sướng run người.

Nhưng đó cũng chỉ là ảo tưởng của hắn, còn sự thật như nào thì vẫn chưa biết được.

Thời gian trôi qua, cuối cùng thuyền hải quân cũng đã đến nơi.

Lúc này, bến cảng đang có một đoàn người đứng chờ sẵn.

Nhìn kỹ thì đó là Poetry cùng một vài tay sai của nàng.

4 ngày trôi qua, không còn vẻ quyến rũ, tươi cười khi ở trên sân khấu nữa, thay vào đó là vẻ nghiêm túc, uy nghiêm của một thượng vị giả.

“ Có lẻ đây mới là bộ mặt thật của nàng, ngự tỷ a, vừa đúng loại ta thích. “

Càng nhìn Poetry, Kive càng thấy vừa mắt, nhưng rồi hắn lại lắc đầu thở dài.

“ Haiz, nhưng rất tiếc là bên phe gia tộc Patil a! “

Mặc dù thích, nhưng lập trường của 2 bên đã xác định không có khả năng.

Chờ thuyền cập bến, Kive đi theo Garp xuống thuyền.

Ban đầu Kive định trốn đi, nhưng rồi hắn lại nghĩ.

Trốn là cho những người có tật giật mình, hắn không làm gì sai thì trốn làm gì?

Vì vậy hắn quyết định quang minh chính đại cùng Garp xuống thuyền.

Lúc này, bến cảng chỉ còn là tàn tích.

Những ngôi nhà gần vụ nổ, nặng thì chỉ còn là đống đổ nát, nhẹ thì mặt tiền cháy đen, nóc nhà bị thổi bay mất.

Trên đường còn có không ít người đầu đang buộc vải trắng, ánh mắt đầu thương, không ngừng khóc lóc.

Hải tặc chắc chắn không làm những chuyện như này.

Vì vậy, những người này hẳn là người nhà của những người dân thường bị vạ lây.

Trong lòng Kive không nhịn được cảm giác trầm trọng.

Lúc này, Poetry chủ động đi đến bắt chuyện.

" Chào ngài, Garp trung tướng, ta là Patil Poetry, rất vui được gặp ngài ở đây! "

Nói xong, nàng đưa tay ra như có ý muốn nắm tay cùng hắn.

Garp đang một tay móc mũi, một tay cầm bánh donut cho vào mồm.

Thấy Poetry đưa tay ra, hắn đột nhiên cảm thấy khó xử, dừng lại động tác trên tay mình.

Nhìn hai tay, Garp nghĩ:

" Nên dùng tay nào đâu? "

Sau một lúc do dự, hắn đưa cánh tay dùng để móc mũi của mình ra, định nắm tay với Poetry, hắn không nỡ bánh donut a!

Poetry lập tức muốn rút tay về, nhưng làm sao nàng có thể tránh thoát được ma trảo của Garp.

Hai cánh tay vừa bắt lấy nhau, Kive có thể thấy được lông tơ trên người nàng đều dựng đứng lên.

Khuôn mặt lạnh lùng của nàng lộ rõ vẻ ghét bỏ.

Nhưng Garp không hề quan tâm, một bên cười hì hì ăn bánh donut của hắn.

Poetry vội vàng rút tay về, cảm giác như vừa bị nhiểm bẩn, nàng đưa tay ra sau lưng liên tục chà sát.

Nhìn thấy được cảnh này, Kive không nhịn được nhếch mép, nhưng hắn lại không cười lên, sợ bị Poetry để ý.

Nhưng mà sợ cái gì thì trời sẽ cho cái đó.

Ngay lập tức, Kive thấy Poetry quay sang nhìn bản thân với ánh mắt nghiền ngẫm.

Kive không nhịn được cau mày, trong lòng thầm nghĩ.

" Nàng nhìn ta là có ý gì, chẳng lẽ nàng biết? Không có khả năng, nàng nhiều lắm là chỉ nghi ngờ mà thôi! "

Tự an ủi bản thân xong, Kive trở nên tự tin hẳn.

Hắn không hề tỏ ra e dè, mà ngược lại còn trực diện với ánh mắt Poetry.

Thậm chí, mắt Kive còn lệch sang chổ không nên nhìn.

" Ngươi nhìn ta, ta nhìn lại ngươi, rất công bằng đúng không?

Nhưng phải công nhận là rất no đủ a, so với Nami cùng Robin trong tương lai còn lớn! "

Thấy ánh mắt của Kive nhìn về phía ngực mình, lông mày của Poetry khẽ nhăn.

" Hừ "

Mặc dù bị chọc tức bởi cái nhìn này của Kive, nhưng nàng cũng chỉ dám hừ nhẹ để tỏ rõ sự bất mãn.

Kive trề môi nhìn nàng.

“ Thật nhỏ mọn! “

Hắn thầm nói, nhưng ở đây ai cũng là người hoặc ít hoặc nhiều có chút thực lực, khoảng cách gần như vậy Kive nói thầm cũng không khác gì với việc kề sát bên tai bọn hắn nói chuyện.






Đúng là lời nói vô trách nhiệm của một người thiếu kinh nghiệm nhưng lại luôn bắt người khác phải làm theo ý mình.