Bắt Đầu Tại Thế Giới Hải Tặc

Chương 125: Chính nghĩa



Hai người bọn hắn đều hận tên hải quân này đến ngứa răng.

Nhưng khổ nổi là dù có điều tra kiểu gì, vẫn không tài nào tìm ra thông tin của tên này.

Cũng dễ hiểu, Kive toàn bộ hành trình đều mặc Maximus, những tên thấy được khuôn mặt thật của hắn đều đã xuống địa phủ báo danh cả rồi.

Không biết được khuôn mặt thật của Kive, bọn hắn chỉ có thể từ Maximus bắt đầu điều tra.

Các viện nghiên cứu là điểm đầu tiên được bọn hắn ghé thăm.

Trừ những nơi cơ mật ra thì tất cả đều bị bọn hắn hỏi một lượt.

Vì theo những tên hải tặc chạy trốn được miêu tả, rằng tên hải quân này mặc trên người bộ giáp sắt, mà thứ như thế khả năng cao từ viện nghiên cứu.

Nhưng bất đắc dĩ là không ai nhận ra thứ này từ đâu đến.

Đi tìm gián điệp trong hải quân, bọn hắn cũng không biết hải quân có thứ này.

Đến lúc bọn hắn muốn tra ngành tình báo thì lại bị chặn lại, gia tộc không cho phép.

Vì một chút chuyện như vậy mà lại hi sinh gián điệp, không đáng.

Vì vậy, bọn hắn chỉ có thể bất đắc dĩ mặc kệ.

Cho đến ngày hôm nay, Poetry nói thì bọn hắn mới biết.

Kiper cùng Lauri âm thầm quyết định phải giết cho bằng được tên hải quân này, bắt hắn trả giá cho những việc hắn đã gây ra.

" Được rồi, đó là tất cả những gì ta biết. Quyết định đi, khi nào ra tay? "

Jitui mở đầu nói:

" Hiện tại không được, tên nhóc kia còn đang ở trên thuyền Garp. Mặt khác. chúng ta còn cần tập hợp nhân thủ, vì vậy vẫn là để khi khác a! "

Xong, hắn chỉ vào từ giấy mà Poetry đưa cho nói:

" Trong tình báo có ghi hắn đang ở trong tinh anh doanh, nếu ta nhớ không nhầm tên nhóc này đang đi săn, và cũng chuẩn bị về lại tinh anh doanh rồi! "

" Ý ngươi là gì? Ngươi định đánh vào tinh anh doanh? "

" Cái gì? Chơi lớn như vậy, trong đó có Zephyr đại tướng a, mặc dù đã già bệnh, nhưng thực lực vẫn còn ở đó, ngươi không sợ người của chúng ta có đến mà không có về? "

Jitui trừng mắt nhìn hai tên ngu đần này, thật không hiểu với cái đầu này làm sao có thể sống đến hiện tại.

" Có ngu mới đánh tinh anh doanh, ý ta là chờ hắn đi ra rồi chúng ta đi theo tập kích là được, đi săn được tổ chức mỗi tháng một lần đâu, ta không tin tháng sau hắn chỉ ru rú trong tinh anh doanh không đi ra ngoài! "

Poetry cau mày, lo lắng nói:

" Một lượng lớn người xuất hiện như vậy ở gần tinh anh doanh, ngươi không sợ người trong tinh anh doanh cảnh giác sao? "

" Đơn giản, cho thuyền ngụy trang thành thương thuyền hoặc là người đi du lịch là được. Tách nhỏ từng bộ phận ra, đợi xác định được mục tiêu rồi đi theo, sau đó tập hợp lại cũng không muộn, như vậy còn có thể tạo thành thế bao vây, càng khó làm hắn chạy thoát. "

Jitui tỏ vẻ chuyện thật đơn giản, không cần động não vẫn nghĩ ra được.

Xong, hắn nói thêm.

" Đó là còn chưa nói đến chuyện mỗi lần hắn đi săn đều mất 1 tháng, trong 1 tháng đó, chúng ta có sung túc thời gian để chuẩn bị! "

Nghe vậy, Poetry bọn họ liền gật gù.

" Đúng vậy, hiện tại ta cảm thấy chuyện Này thật đơn giản a! "

" Kế hoạch không phải do ngươi nghĩ ra, đương nhiên là đơn giản. Với đầu óc toàn bã đậu của ngươi thì cho thời gian 10 năm, ngươi cũng nghĩ không ra! "

" Điếm thúi, ngươi vừa nói cái gì! "

" Hiện tại ta mới biết, ngươi không chỉ mập, mà còn bị điếc! "

" . . . "

2 đôi oan gia này lại bắt đầu dùng võ mồm.

Poetry cùng Jitui không nhịn được cảm thấy ngao ngán.

Hai còn hàng này hễ cứ rãnh là lại lao vào cắn nhau.

Thật không bớt phiền!

Không muốn ở lại đây nhìn 2 con hàng này ồn ào, Poetry nói:

" Vậy thì thống nhất là tháng sau sẽ ra tay, hy vọng các vị tập hợp đầy đủ, đừng để đến lúc đó lại có chuyện làm trì hoãn! "

" Yên tâm, sẽ không! "

" Hừ, còn cần ngươi nhắc? "

" . . . "

Bàn giao xong, Poetry liền vội rời đi, Jitui cũng đứng lên rời đi, chỉ để lại Lauri cùng Kiper ở lại đó đấu võ mồm.

. . .

Trời lúc này đã chợp tối.

Trên con thuyền hải quân, Kive như chó chết ngồi một chổ.

Rất hiếm khi có người thấy được bộ dạng thảm hại này của hắn.

Nhìn bánh donut trên tay, Kive cuồng gặm.

Vừa gặm, mắt hắn cũng không quên nhìn chằm chằm lão già đang ngồi ngay bên cạnh, như thể thứ hắn đang ăn không phải là bánh mà là lão già này vậy.

Thấy dáng vẻ này của Kive, Garp nheo mắt lại nhìn hắn nói:

“ Ngươi lại ngứa đòn rồi? “

Kive chỉ có thể khuất phục trước cường quyền, tập trung gặm bánh trên tay.

Đến hiện tại, Kive cũng nghĩ thông.

Từ lúc lên tàu đến hiện tại, hắn bất kính với lão già này nhiều như vậy, nhưng hắn lại không để ý đến một lần.

Nhưng khi đến đây lại khác.

Hai bên khác biệt với nhau ở điểm nào?

Chắc chắn là vụ việc Kive vừa làm ở đảo này.

Tội bất kính chỉ là cái cớ, đánh Kive mới là thật, hẳn là Garp muốn thay những người vô tội bị Kive liên luỵ đòi một cái công đạo đi.

Cũng có thể là lão già này thấy Kive quá thiếu đánh. . . Ai biết được lão già thần kinh này nghĩ gì?

“ Mọi người đều bị lão già này lừa, hắn không ngu, ngược lại còn rất thông minh đâu, chỉ là nhiều chuyện hắn không thèm để tâm mà thôi! “

Kive thầm nghĩ.

Lúc này, giọng nói của Garp vang lên.

“ Tiểu tử! “

“ Mời nói! “

Kive miệng nhét đầy donut, giọng ồm ồm đáp.

“ Chính nghĩa của ngươi là gì? “

Nhìn Garp, Kive nuốt hết bánh trong miệng rồi nói:

“ Tại sao các ngươi cứ phải hết chính nghĩa rồi lại đến ước mơ? Không thể như một người bình thường sống qua ngày được sao? “

Garp im lặng không nói gì.

Trầm tư một lúc, Kive nói:

“ Ta không có ước mơ, cũng không có chính nghĩa, nhưng ta có mục tiêu, mục tiêu của ta đơn giản chỉ là sống. “

“ Sống? Sống có rất nhiều cách sống, cái ngươi muốn cụ thể là loại nào? “

Hít sâu một hơi, nhìn vào mắt Garp, Kive nói:

“ Nhiều người nói, sống là phải tìm ra ý nghĩa của cuộc sống, ta thì có ý nghĩ ngược lại, chỉ cần ta còn sống, lo gì việc tìm không ra ý nghĩa?

Mỗi người đều hiểu theo một ý khác nhau, có cao sang, có thấp hèn, có vĩ đại, có nhỏ bé.

Bởi lẽ đó, mặc kệ là loại nào, hèn chút cũng được, lâu chút cũng được, mệt chút cũng được, với ta, còn sống là được! "

" Mục đích của ngươi vừa đơn giản, nhưng cũng vừa nguy hiểm a! "

" Ha ha ha, ta tưởng ngài không để ý đến những thứ này? "

" Không phải ta không để ý, mà là đã qua tuổi để có thể để ý rồi, hiểu không? "

" Hắc hắc, yên tâm, ta sẽ không vượt rào, miễn là các ngươi không làm gì quá đáng là được, đơn cử như của Tenry, ta chỉ chấp nhận chuyện này xảy ra một lần. Chỉ là nhắc nhở một chút mà thôi, dù sao trước giờ ta vẫn chưa có yêu cầu gì, hiện tại đưa ra một yêu cầu nho nhỏ cũng không quá đáng đi? "

Nghe đến đây, Garp liền cười phá lên.

" Ha ha, cái này thì do ngươi tự mình đi nói với hắn, ta không rãnh quản những thứ ngổn ngang này! "

" Chậm, ngài đã quản, lão già Tenry tâm quá hắc, ta không muốn nói nhiều với hắn, sợ ngày nào đó lại bị gài bẫy! "

Kive tỏ vẻ hắn không muốn nói nhiều với Tenry, bị hố 2 lần liền, dễ tính đến đâu cũng không chịu được, vì vậy vẫn là hạn chế tiếp xúc thì hơn.

Nghe Kive nói xong, mặt cười của Garp lại đột nhiên tắt.

" Haiz, ta biết Tenry làm có chút quá đáng, nhưng đằng sau mọi chuyện đều có nguyên do của nó. "

" Ta cũng không thù hận gì hắn, chỉ đơn giản là không thích cách làm của hắn mà thôi! "

Kive tỏ vẻ hắn không hề thù hận gì Tenry, dù sao trong lòng hắn cũng đã xác định đây là một cuộc giao dịch.

Kive nhận được sự bồi dưỡng, trợ giúp từ Tenry, cái giá mà hắn phải trả là đắc tội với quý tộc,

Tenry bỏ ra công sức trợ giúp Kive, cái hắn nhận được đó là sự yên tâm cùng chắc chắn rằng Kive sẽ không ngã về phe quý tộc.

Sẽ có người nói, cuộc giao dịch này không công bằng, nhưng thế giới này chưa bao giờ có thứ gọi là công bằng, nếu có, thì chắc chắn là ở trên sách vở.

Thứ Tenry đưa cho Kive mặc dù đối với Tenry là không đáng một xu, nhưng đối với Kive ở thời điểm đó, nó còn quý hơn cả vàng.

Thứ Kive có thể mang ra làm trao đổi chỉ có thể là trung thành, không, chính xác hơn thì gọi là đảm bảo.

Mà sự đảm bảo của Kive đáng giá bao nhiêu đồng?

Thậm chí nó còn không xứng để được cho là " có giá ".

Sở dĩ, Kive cũng đã vạch rất rõ, cuộc giao dịch này một khi hoàn thành, Tenry muốn Kive làm gì cũng không có cửa.

Sau câu nói của Kive, không khí lại quy về yên tĩnh, chỉ có tiếng sóng biển không ngừng vỗ vào thân thuyền, tạo ra những tiếng rào rạt.

Im lặng một lúc, Garp lần nữa mở miệng nói:

" Ngươi có hứng thú muốn nghe câu chuyện của Tenry không? "

" Không hứng thú! "

Kive lập tức trả lời với giọng rất dứt khoát.

Nghe làm gì?

Ta không rãnh!

Ừm, tạm thời có chút rãnh, nhưng thời gian quý báu này không dùng để nghe Garp kể khổ.

Mặc kệ Kive có đồng ý hay không, Garp bắt đầu kể.

" Thời gian rất lâu về trước, ta cũng không nhớ là bao lâu, Tenry lúc đó đã là trung tướng. "

Kive lập tức đứng dậy muốn bỏ chạy về phòng, kể chuyện cái gì, ta ghét nhất là nghe kể chuyện.

Nhưng khi hắn chỉ mới vừa đứng lên, một bàn tay to vịn lại vai của Kive, cố định hắn tại chổ, là Garp!

Kive: " . . . "

" Trước đây ta có nghe đến chuyện ép mua ép bán, không ngờ hiện tại ép nghe kể chuyện cũng có, đúng là thế giới to lớn, cái gì cũng có! "

Garp mới mặc kệ, vẫn tiếp tục kể chuyện của hắn, Kive chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi nghe, hôm nay ăn yêu thiết quyền đã đủ nhiều, Kive không muốn trước khi ngủ lại bị Garp thưởng cho một cú.









Truyện sáng tác chuẩn bị hoàn thành, nhân vật đều có trí tuệ, không não tàn. Xây dựng thế lực