Bắt Đầu Tại Thế Giới Hải Tặc

Chương 126: Ánh sáng và bóng tối



Qua lời kể của Garp, Kive mới biết được, quá khứ của Tenry đã từng nhiệt huyết, vinh quang như nào.

Thời điểm đó, danh tiếng của hắn còn ép qua các đại tướng cùng thời, lý do là vì lý tưởng của hắn.

Tenry đã từng nói rằng, hắn muốn mang ánh sáng của chính nghĩa, soi đến những nơi u tối nhất của thế giới, để cho những con chuột sống dưới ống cống, mỗi ngày đều phải nhìn lấy ánh sáng của hải quân mà làm việc.

Một lý tưởng rất vĩ đại.

Kive cũng thấy được sự tán thành, tôn trọng bên trong lời nói của Garp khi kể về Tenry.

Nhưng ý nghĩ thì tốt đẹp, hiện thật lại tàn khốc.

Chính nghĩa của Tenry mặc dù tốt, nhưng lại quá lý tưởng hóa, hắn không biết hoặc giả như không biết một đạo lý, rằng nơi có ánh sáng chắc chắn sẽ có bóng tối.

Hai thứ này giống như hai mặt của một đồng xu vậy, đối lập nhưng lại luôn tồn tại.

Để thực hiện lý tưởng hoặc có thể nói là tham vọng của mình, Tenry xin phép được đi đến trấn thủ Sabaody, mang theo những người ủng hộ mình, cùng với một bầu nhiệt huyết trong ngực, quyết tâm chấm dứt một lần và mãi mãi thời đại hải tặc này.

Thời gian đầu, mọi chuyện diễn ra rất thuận lợi, thuận lợi đến mức làm Tenry bọn hắn nghĩ rằng lũ quý tộc chỉ là một đám ăn hại.

Thời gian dần trôi, Sabaody vẫn bình yên, hạnh phúc như vậy.

Trong một năm dài, Tenry đã thành công thực hiện được tham vọng cắt đứt tuyến đường vào tân thế giới của hải tặc, hoặc đó là những gì mà Tenry bọn họ nghĩ.

Một ngày nọ, Tenry nhận được tin có một lượng lớn hải tặc chuẩn bị tổng tiến công Sabaody.

Lo lắng bọn hải tặc khi đăng đảo sẽ gây tổn thương cho dân thường.

Tenry chủ động xuất kích, chỉ mang theo một đội thuyền, phần lớn lực lượng đều để lại trên đảo, đồng thời yêu cầu chi viện từ Marineford.

Lúc đến, hải tặc thì có, nhưng đều chỉ là binh tôm tướng tép, số lượng còn chưa đủ 100 người.

Lập tức cảm thấy điều không lành, hắn ngay lập tức quay về lại Sabaody.

Lúc quay về, đúng như hắn lo lắng, tất cả đều chỉ còn là máu và đống tro tàn.

Vừa đi vừa về, tổng thời gian còn chưa đến một tiếng, hơn 800 hải quân cùng nhiều tướng tá, thậm chí có đến ba vị chuẩn tướng, thậm chí trong đó có một người tên Ive đã có thể thăng lên thiếu tướng, nhưng lại từ chối để đi theo Tenry.

Với lực lượng như vậy mà vẫn không thể thủ được Sabaody.

Tất cả đều đã chết.

Chào đón Tenry không phải là những thân ảnh quen thuộc, mà ngược lại là những tên hải tặc với số lượng khổng lồ không biết từ đâu ra, tay vũ khí, đang hò hét ăn mừng, trên xác của những người từng là đồng đội của hắn.

Khoảnh khắc này, Tenry trở nên điên cuồng.

Lúc người của Marineford đi đến thì chỉ còn lại một mình Tenry, toàn thân tắm máu, vết thương chằng chịt, xung quanh là một bãi tha ma, không một người sống, đến những người nhìn quen giết chóc cũng không nhịn được cảm giác buồn nôn khi nhìn thấy cảnh tượng này.

Bọn hắn thấy Tenry đang bình tĩnh đứng ở trung tâm của chiến trường, không nói một lời, nhìn lấy tất cả những gì hắn mang đến Sabaody.

Những người sống sờ sờ đi theo hắn, hiện tại chỉ còn là những cái xác không hồn.

Căn cứ hải quân mà bọn hắn cất công xây dựng lên, giờ đây cũng chỉ còn là đống đổ nát.

Nhưng bi kịch chỉ vừa mới bắt đầu.

Qua ngày hôm sau.

Sau khi chải vuốt lại mọi chuyện, Tenry bắt đầu nghi ngờ người đã cung cấp thông tin cho hắn.

Không tra không biết, tra rồi mới biết được, những người thanh niên nhiệt huyết mà hắn mang tới năm nào đều đã sa đọa.

Dưới thế công của tiền tài, vật chất, lý tưởng rồi cũng sẽ bị lu mờ.

Hai trong ba người Tenry tin tưởng nhất, lại đi cấu kết với quý tộc gài bẫy hắn.

Kéo theo đó là gần 100 tên hải binh dưới trướng.

Con đường mà Tenry cho rằng đã được hắn chặn đứng thành công, về thực chất nó chưa bao giờ bị chặn đứng, nó chỉ trở nên càng thêm ẩn núp hơn mà thôi, đương nhiên người làm điều đó là 2 người thân tín của Tenry.

Một năm, không biết bọn hắn qua mặt Tenry bao nhiêu lần, tiền thông qua việc hợp tác với quý tộc ngày một nhiều, dẫn theo đó là lòng tham ngày một tăng.

Nhận ra điểm này, bọn quý tộc bèn lên kế hoạch đánh tan Tenry một lần và mãi mãi.

Hai tên chuẩn tướng biết thực lực Tenry như nào, chỉ đồng ý giúp một tay, nhưng sẽ không tham gia.

Và thế là chỉ có quý tộc ra tay, bọn hắn lên kế hoạch giữ lại một lượng lớn hải tặc ở trong đảo Sabaody, sau đó nhờ 2 tên phản bội, dụ Tenry rời khỏi đảo để đánh tan lính dưới trướng Tenry, sau đó là đến lượt Tenry.

Kết quả, kế hoạch của bọn hắn thành công một nửa, một nửa còn lại là vì bọn quý tộc đánh giá thấp thực lực của lão trung tướng này.

Nhưng cũng không ảnh hưởng, từ đầu bọn hắn cũng không kỳ vọng nhiều sẽ giết được Tenry.

Cái bọn hắn muốn là đánh tan ý chí của Tenry, làm hắn hiểu rằng thứ ánh sáng của hắn chỉ là thứ viễn vông vô thực.

Sau vụ đó, 2 tên chuẩn tướng bỏ chạy đến tân thế giới.

Sabaody trở về dáng vẻ vốn có của nó, hải tặc ra vào tấp nập.

Tenry cũng không quản, chỉ ru rú trong phòng mình suốt một tuần liền, không tiếp bất cứ ai.

Một tuần sau, Tenry đột nhiên nổi loạn, bất cứ chổ nào có sản nghiệp của quý tộc, đều không tránh được bị Tenry tàn phá.

Cũng may, lúc đó Sengoku vì đã ngờ trước chuyện này xảy ra, nên kịp thời đến ngăn cản Tenry.

Nếu không thì khu vực của Thiên Long Nhân cũng khó tránh khỏi độc thủ của Tenry.

Sản nghiệp bị tổn thất nặng nề, quý tộc phẫn nộ, nhưng tất cả đều bị Tenry cho không nhìn.

Bọn hắn lập tức liên hệ hải quân, nhưng đều bị Kong cho qua loa có lệ cho qua chuyện.

Đánh đau quý tộc sau, Tenry giao Sabaody lại cho Sengoku, một mình tiến về thân thế giới.

Nửa năm sau, Tenry mang đầu của hai tên chuẩn tướng, về đặt trước mộ những tên hải binh đã chết trong cuộc chiến ở Sabaody.

Lúc này, hắn như già thêm chục tuổi.

Ánh mắt tự tin, đầy đấu chí giờ đây chỉ còn lại vẻ tan thương.

Sau chuyện đó, Kong nguyên soái muốn điều Tenry đến nơi khác, nhưng bị Tenry kiên quyết từ chối.

Kong nguyên soái thấy thế, cũng chỉ có thể bất lực, nhìn Tenry tiếp tục cùng quý tộc dày vò.

Nhưng khác với mọi người nghĩ, sau ngày đó, Tenry trở nên càng thêm nhẫn nhịn, thậm chí có thể nói là biết điều.

Quý tộc nghĩ rằng hắn đang có âm mưu gì đó, vẫn luôn luôn đề phòng.

Về phía nội bộ hải quân thì chỉ có Sengoku, Kong cùng Tsuru biết rằng, ý chí của Tenry chưa bao giờ lung lây qua, hắn chỉ là đổi một phương pháp khác để thể hiện mà thôi.

Năm này qua tháng nọ, cho đến thời điểm hiện tại.

Người đàn ông nhiệt huyết năm nào giờ tóc cũng đã trắng, mặt cũng bắt đầu cũng đã có những nếp nhăn, nhưng nhiệt huyết trong hắn vẫn chưa bao giờ tắt.

Chuyện kể xong, Garp cười lớn.

" Hắc hắc, tiểu tử ngươi đừng tưởng rằng ngồi lên Sabaody là lão già kia thật sự về vườn. Nhiều năm như vậy, Marineford cũng bỏ mặc không để ý, hiện tại trừ bản thân lão già kia ra, không ai biết lão còn chuẩn bị nào, kể cả bọn ta! "

" Cái gì? Tenry còn giấu một tay? "

Garp nhìn Kive với ánh mắt khinh bỉ.

" Lúc trước tính cách của Tenry đã rất cố chấp, không thì ngươi nghĩ rằng vì sao hắn dám đến Sabaody làm loạn?

Sau biến cố, bọn ta thấy được sự cố chấp này chỉ tăng không giảm, đã gần đến mức điên cuồng.

Ngươi nghĩ xem, người như vậy sẽ vì lý do con cái mà buộc về hưu sao, ngươi nghĩ hắn sẽ dễ dàng buông tay như vậy? "

Kive mắt trừng lớn, hắn không ngờ Tenry cũng để lại một tay.

Lúc trước nghe lão già đó mồm liên tục than vãn rằng sẽ về hưu, làm Kive cũng tưởng sẽ về hưu thật, ai ngờ!

Kive nói: " Có khi nào, ta bị Tenry xem là bù nhìn không? "

Không phải Kive lo lắng suông, mà là lão già Tenry kia rất hắc, hắn thật có thể dám làm như vậy.

Nhìn thấy khuôn mặt của Kive lộ ra vẻ hoảng sợ, Garp cười càng tươi.

" Ha ha ha, tiểu tử ngươi yên tâm, sao vừa rồi chỉ là suy đoán của bọn ta, chuyện có thật hay không vẫn còn chờ kiểm chứng.

Nói xa hơn nữa, Sabaody còn có Sengoku nhìn chằm chằm đâu, ngươi sợ cái gì? "

" Ngươi mạnh nên mới nói dõng dạc được như vậy, ngon thì ngươi vào trấn thủ Sabaody thay ta. "

" Ngươi già rồi, không còn nhiệt huyết như tuổi trẻ nữa, ta còn đang dự định về hưu đâu, không rãnh tranh vũng nước đục này, vẫn là để thế hệ trẻ các ngươi đi lội a, luyện một chút kỹ năng sinh tồn. Ha ha ha! "

Garp cười lớn, nói với giọng cực kỳ hả hê, giống như hắn đã nhìn thấy tương lai Kive sẽ thảm như nào vậy.

" Cười, ngươi tiếp tục cười, về sau ta bắt Luffy cùng Ace ta xem ngươi còn cười tươi như hôm nay được hay không, đến lúc đó, hắc hắc! "

Kive thầm nghĩ trong lòng, vừa nghĩ đến cái mặt thộn của Garp khi nhìn thấy Kive hai tay mỗi tay cầm một đứa cháu của hắn, Kive không nhịn được cười.

Nhìn thấy nụ cười của Kive, thông qua Kenbunshoku haki, Garp không nhịn được cảm thấy rùng mình.

" Tiểu tử, ngươi cười như vậy là có ý gì, có phải đang có ý đồ xấugì hay không? Ta nhắc nhở ngươi, trước khi làm gì thì dùng cái não trước, cân nhắc xem có đánh lại ta hay không rồi hẳn làm! "

Kive nghĩ: " Khặc khặc, ta cũng không cần đối phó ngươi, đối phó cháu của ngươi có phải dễ dàng hơn không? "

Thấy tiểu tử này không đáp lời, mà chỉ liên tục nở nụ cười gian trá, Garp thật muốn cho con hàng này một trận.

Nhưng nghĩ lại thì hôm nay đánh hắn đã đủ nhiều, đánh nữa sợ ra vấn đề, nên vẫn là thôi, tha cho tiểu tử này một lần.

Chủ đề kết thúc tại đây.

Với Kive, chuyện của Tenry cũng giống như những cuốn tiểu thuyết mà hắn đọc vậy, chỉ đơn giản là một câu chuyện.















Truyện sáng tác chuẩn bị hoàn thành, nhân vật đều có trí tuệ, không não tàn. Xây dựng thế lực