Bắt Đầu Tại Thế Giới Hải Tặc

Chương 159: Định kiến cùng lập trường



Juive biết, bọn hắn là không dám liều.

Lúc này, âm thanh của Tenry vang lên, cắt đứt dòng suy nghĩa của Juive.

“ Vâng dạ cái gì, đi chuẩn bị xe đi, chờ lát nữa ta sẽ theo sau! “

Nghe vậy, Juive vội vàng rời đi.

Ở phía sau, Tenry cầm trên tay tình báo của Kive, trên mặt ý cười vẫn không giảm.

“ Tiểu tử ngươi còn có thể mang đến cho ta bao nhiêu bất ngờ đâu? Ha ha ha, cùng nhau chờ xem a! “

. . .

“ Hắt xì! “

Kive đột nhiên hắt xì một cái.

Chà chà mũi, Kive nói:

“ Là phương nào điêu dân muốn mưu hại trẫm! “

Vừa dứt lời, lập tức một cánh tay mảnh khảnh xuất hiện, đấm thẳng vào mặt Kive.

“ Bụp “

Kive đầu ngửa ra sau, che lại chiếc mũi đang chảy máu của mình, nhìn thân ảnh yểu điệu trước mặt Kive nói:

“ Bảo bối, ngươi không thể ra tay nhẹ một chút sao? Nhìn xem, máu đều ra nhiều như vậy, thiếu nhiều máu như vậy, thì tối ta làm sao cho ngươi ăn no a! “

Poetry trừng mắt nhìn hắn.

“ Ai cần ngươi cho ăn no! Đi lên, tiếp tục! “

Nói xong, nàng tiếp tục lao đến tấn công Kive.

Vội vàng chà sạch vết máu trên mũi, Kive vội vàng đứng dậy, né tránh các đòn đánh sắp tới của Poetry.

Khác với sự linh hoạt như mọi khi, Kive lúc này như một người bị tàn tật, cố gắng làm ra bất cứ động tác nào có thể, mục đích là để né tránh các đòn đánh của Poetry.

Nhưng mặc kệ hắn né tránh như nào, Poetry vẫn có thể đuổi theo không bỏ.

Mỗi lần nàng ra chân, trên người Kive lại có thêm một vết bầm tím.

Đây là Kive cùng với 55 lần trọng lực, đang nhờ Poetry rèn luyện Kenbunshoku haki giúp hắn.

Ban đầu hắn cũng hỏi nàng, liệu có con đường tắt nào để có thể thức tỉnh Kenbunshoku haki nhanh hơn không.

Hải quân không có, nhưng biết đâu bên phía quý tộc lại có thì sao?

Nhưng khi nghe được câu trả lời là không, hy vọng nhỏ nhoi của Kive đã phá diệt.

Cuối cùng, hắn lại về lại quảng thời gian rèn luyện khổ bức của mình.

Nhưng bởi vì Poetry có chút yếu, nên Kive đành phải mặc PO-5 lên, tăng lên gấp 55 lần trọng lực.

Cảm thấy không đủ, hắn còn một bên né tránh đòn đánh của Poetry, một bên thử nghiệm khai phá Tekkai.

Hậu quả là không lâu sau, khắp người hắn đều là vết bầm tím.

Trong đó còn có những vết rách xuất hiện ngẫu nhiên trên cơ thể.

Nó đến từ việc Kive đã cưỡng ép khai triển Tekkai, khi cơ thể đang hoạt động.

Dù hắn đã thảm như vậy, nhưng Poetry cũng không hề nương tay, không, là nương chân.

Mỗi lần ra đòn của nàng đều là một đòn toàn lực, giống như để trả thù cho việc bị Kive đàn áp 2 ngày nay vậy.

Quá trình này cứ lặp đi lặp lại mãi, mệt thì hắn lại dùng năng lượng hồi phục thể năng cho cả 2, rồi lại tiếp tục quá trình này.

“ Hộc hộc hộc “

Mặt trời lặn, Poetry mệt bở hơi tai nằm dựa lưng vào Kive, còn Kive cũng mệt đến mức không có tinh thần ăn đậu hủ của nàng.

“ Không luyện nữa, để mai a! “

Poetry ngỏ ý muốn tan tầm.

Mặc dù được Kive dùng năng lượng để hồi phục, nhưng hắn cũng không hồi phục cho nàng thường xuyên a!

Chỉ khi nàng không chịu được nữa, thì hắn mới chịu xài năng lượng.

Về phía Kive.

Không phải là hắn keo kiệt với nàng, mà là vì truyền năng lượng cho Poetry quá hao. . .

Mỗi lần hắn dùng năng lượng hồi phục cho bản thân mình, thì chỉ bất 7 năng lượng.

Còn của Poetry thì con số này lên đến 14 năng lượng.

Lật tận gấp đôi!

Qua đây, Kive mới biết rằng, nếu thức tỉnh Kenbunshoku haki thì năng lượng cần để hồi phục thể lực sẽ tăng lên rất nhiều.

Suy luận này của Kive đến từ 14 điểm năng lượng của Poetry.

Với sức mạnh cơ thể của Poetry, thông qua việc “ thăm khám “ vào ban đêm, Kive chắc chắn rằng năng lượng cần để khôi phục cho Poetry, chỉ giao động từ 4 cho đến 6 năng lượng.

Dù cho là vì hồi phục cho người khác, nên năng lượng tiêu hao sẽ tăng lên 25%.

Nhưng dù cho có là như vậy, thì năng lượng tiêu hao sẽ chỉ giao động từ 5,5 - 7,5, dù có làm tròn lên thì cũng không lên đến mức 14 điểm năng lượng được.

Nghĩ một lúc, bài trừ hết tất cả khả năng, cuối cùng Kive đưa ra lời giải thích cuối cùng, đó là do haki.

Chỉ có lý do này là hợp lý nhất, cũng là thuyết phục nhất.

Nghĩ đến đây, Kive âm thầm cầu nguyện.

" Hy vọng ý tưởng của ta là thành công, như vậy thì tương lai mới có thể bớt mệt nhọc một chút. "

Thú thật, sau khi phát hiện chuyện này, ý nghĩ làm đồ tể vừa chết non không lâu kia, nay lại đột nhiên đào mồ sống lại. . .

Bởi vì tương lai chổ cần đến năng lượng là rất nhiều, chỉ riêng việc hấp thu sấm sét cùng câu cá thôi là vẫn chưa đủ.

Hắn chỉ có thể đặt kỳ vọng vào ý tưởng bộc phát nhất thời này.

Tương lai lên voi hay xuống chó, tất cả đều tùy thuộc vào lần này.

Cầu nguyện xong, Kive lúc này mới nhìn về phía Poetry hỏi:

" Ngươi biết nấu ăn sao? "

" Nấu ăn làm gì? Không phải có năng lượng là được rồi sao? "

Những tác dụng hiện rõ như này, Kive cũng không có ý định giấu với Poetry.

Kive lắc đầu, hắn không muốn giải thích nhiều.

Thấy hắn không muốn nói nhiều, nàng cũng không hỏi.

" Thế ngươi muốn ăn món gì? Để ta biết mà làm! "

Kive dùng ánh mắt đầy kinh ngạc nhìn Poetry, như thể thấy được động vật quý hiếm vậy, hắn hỏi:

" Ngươi thật sự biết nấu ăn? "

" Là thật! Ta lừa ngươi làm gì? Như nào? Quý tộc không được phép nấu ăn sao? "

Nghe vậy, Kive lúng túng gãi đầu.

Hắn chỉ hỏi chơi thôi, ai ngờ nàng thật sự biết.

Ai nghĩ một người của quý tộc lại biết nấu ăn cơ chứ.

Theo thường thức thì thời gian cùng tinh lực của bọn hắn, phải đặt vào những chuyện khác mới đúng.

Thấy Kive như vậy, nàng liền hiểu.

" Các ngươi a! Đừng mang thành kiến đó để áp đặt lên đầu tất cả bọn ta. Những tên ăn chơi đàng điếm như Kantinru có nhiều, nhưng về cơ bản đã coi như phế, chỉ có thể dựa vào gia tộc sống cho qua ngày.

Còn những người mà ngươi không biết đến, bọn hắn được gia tộc sắp xếp cho học những thứ cao cấp nhất, tiên tiến nhất, cũng được giáo dục để tự hạn chế bản thân, phát triển rất toàn diện về mặt tính cách.

Những tên đó mới có thể đại diện cho quý tộc bọn ta! "

Nhìn Poetry, Kive có thể thấy được cảm giác ưu việt, tự hào của nàng trong từng câu nói.

Hắn cũng công nhận bản thân có một chút định kiến sai về quý tộc.

Nhưng lời nói của Poetry, không hề làm Kive thay đổi cách nhìn của mình, đối với lũ sâu mọt này.

Ngược lại, hắn càng thêm cảnh giác.

Học những thứ tốt nhất!

Được giáo dục để hạn chế bản thân!

Phát triển toàn diện về mặt tính cách!

Ha hả!

Học những thứ tốt nhất là để đầu óc của bọn hắn mở mang ra, có thể bóc lột càng thêm hiệu quả.

Giáo dục hạn chế bản thân, là để bọn hắn không phải tốn thời gian vào những thú vui nhàm chán, thay vào đó là phục vụ gia tộc.

Còn phát triển toàn diện về mặt tính cách thì. . .

Kive cũng rất tò mò bọn hắn sẽ được dạy như nào?

Dạy cho bọn hắn biết đạo lý về phải trái đúng sai sao?

Đừng đùa, nghe thôi cũng đã thấy mỉa mai.

Vì vậy, học tốt 3 yếu tố trên không phải là để giúp bọn hắn trở thành người tốt, mà là để bọn hắn trên con đường làm người xấu đi được càng xa.

Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời.

Huống chi đây là cả 1 gia tộc, đã hình thành một hệ tư tưởng riêng.

Mặc dù biết đến sự thật phũ phàng này, nhưng Kive cũng không hề có ý định nói ra suy nghĩ của mình cho Poetry biết.

Ngược lại, hắn chỉ nhẹ nhàng nói:

“ Ngươi hẳn biết lập trưởng của ngươi hiện tại đúng không? “

Nghe vậy, Poetry liền rùng mình.

Lúc nãy cảm xúc dâng trào, nàng không nhịn được bộc lộ cảm xúc của mình, mà quên mất Kive là hải quân.

Hải quân cùng quý tộc mặc dù chưa đến mức không đội trời chung, nhưng Kive thì khác, hắn chắc chắn sẽ.

Hắn là người của Tenry, vì vậy không có chuyện Kive không thù ghét quý tộc.

“ Ta xin lỗi! “

“ Khỏi! Không cần phải xin lỗi! “

Lắc đầu một cái, Kive nói:

“ Thời gian ta gặp ngươi chỉ qua vài ngày mà thôi, còn ngươi thì sống trong môi trường quý tộc hàng chục năm rồi, vì vậy ta cũng không trông chờ ngươi sẽ thay đổi ngay lập tức.

Ta chỉ cần ngươi biết, rằng hiện tại lập trường của ta là gì, cũng như lập trường của ngươi là gì! Đừng để điều này phải tiếp diễn! “

Kive có thể tha thứ cho Poetry, đó là bởi vì thời gian không cho phép.

Nhưng trong tương lai, hắn không muốn tiếp tục thấy Poetry như hôm nay.

Bởi vì người duy nhất Poetry trung thành phải là hắn, chứ không phải gia tộc Patil.

“ Ta biết rồi! “

Poetry đáp.

Xong, Kive liền đổi chủ đề.

Vỗ mông Poetry một cái, hắn nói:

“ Đi nấu ăn đi a! Món gì cũng được, ta không kén ăn! “

Xoa một chút mông của mình, Poetry lườm Kive một cái.

Suốt ngày chỉ biết ăn đậu hủ của nàng.

Nhưng chưa đi được mấy bước thì Poetry lại khựng lại.

Thấy vậy, Kive liền hỏi:

“ Chuyện gì a? “

Poetry dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Kive nói:

“ Thuyền chúng ta còn đồ ăn sao? “

Kive: “ . . . “

Act cool, đứng hình mất 5 giây. . .

Hiện tại hắn mới nhớ, thức ăn trên thuyền đều bị hắn mang đi câu cá hết rồi còn đâu, chỉ còn mấy gói gia vị là may mắn thoát khỏi ma trảo của hắn.

Gãi gãi đầu, Kive xấu hổ nhìn Poetry nói:

“ Ngươi biết làm món cá sao? “

Cuối cùng, tối đó 2 người ăn cá nướng.

. . .

1 tháng sau.

Trên một hòn đảo nọ.

“ Phù, thật mệt! “

Poetry mệt đến mức không màn thể diện, nằm liệt xuống dưới đất.

Xung quanh nàng đều là xác người, tất cả đều chỉ có duy nhất một cách chết, đó là bạo đầu.

Đứng cách nàng không xa là Kive mang trên mình Maximus, giờ đây đã bị nhuộm đỏ bởi máu.


Tự do! sao có thể dựa vào kẽ địch ban phát! tự do chính bản thân mình giành lấy

"Tự Do nào mà không cần phải trả giá - Thái Bình nào không nhuốm mùi máu tanh ?"