Nhìn cha mình như vậy, Polin mặt lộ ra vẻ mặt ghét bỏ nói:
“ Ngài có thể ngừng diễn rồi, ta lại không ăn chiêu này của ngài, đến cả người một nhà mà ngài cũng không tha, nhập vai cũng phải có cái mức độ a! “
“ Khục khục! “
Người đàn ông trung niên không kịp đề phòng, bị câu này của thằng con mình cho sặc đến.
Trừng mắt nhìn Polin một cái, hắn lúc này mới quay mặt lại về phía Polin nói:
" Chuyện này ngươi không cần phải hỏi nhiều, nên đến lúc ngươi biết, ngươi sẽ biết! "
Nói xong, hắn đứng lên đi ra khỏi phòng, Polin chỉ có thể hậm hực đi theo.
. . .
" Ha ha ha! Thấy không? Ta đã bảo là mắt nhìn người của ta rất tốt mà! "
Vừa nghĩ đến đây, Juive rùng mình một cái, da gà nổi lên khắp toàn thân , vội vàng lắc đầu, như thể muốn lắc bay đi ý nghĩ kinh tởm này ra khỏi đầu.
Ngước lên uất ức nhìn Tenry, Juive hiện đau đến mức nước mắt đều chảy ra ngoài.
" Tại sao a? "
" Không biết, ta có cảm giác ngươi đang chửi thầm ta! "
Juive: " . . . "
Ta hiện tại không chỉ muốn chửi thầm, ta còn muốn thí sư!
Nhưng chỉ là ngẫm lại mà thôi, nếu dám làm thật, thì còn không biết ai sẽ thí ai đâu. . .
Nhìn dáng vẻ ấm ức của Juive, Tenry càng cảm thấy hài lòng.
Tenry trong lòng thầm nghĩ.
“ Dám chửi ta nhiều chuyện, tiểu tử ngươi lâu ngày không đánh nên lên nóc lật ngói đúng không? “
Xong, Tenry lúc này mới vào vấn đề chính.
“ Ngươi xem, nếu ta rải tin tức này ra ngoài, thêm chút mắm muối, thì sẽ như thế nào? “
Juive định giả ngu, mặc kệ lão già này.
Nhưng sau khi thấy quả đấm của Tenry siết chặt, hắn vội vàng nói:
“ Trước khoan hãy nói đến kết quả sẽ ra sao, ta thấy dù chúng ta rải tin này ra ngoài cũng không có ảnh hưởng a, bọn hắn đều biết gốc biết rễ lẫn nhau cả rồi, trừ khi ngài muốn làm đến mức người người đều biết.
Mặt khác, thêm mắm thêm muối trong miệng ngài là như nào? Có ý tưởng rồi sao? “
“ Hừ, lão sư ngươi đã đề xuất, thì đương nhiên đã có ý tưởng sẵn trong đầu cả rồi! “
Juive trong trong lòng âm thầm mắng.
“ Có thì ngươi nói a! Lề mà lề mề như vậy làm cái gì? “
Tenry đang dùng lỗ mũi nhìn trời thì đột nhiên lại nghiêm mặt lại.
Nhìn Juive, Tenry nghi ngờ nói:
“ Ngươi vừa mắng ta? “
Juive: “ . . . “
Đầu của hắn lắc như một chiếc trống lắc.
Một bên ra sức chối.
“ Ta không a! Có thể là do lũ quý tộc đang nhớ thương ngài a! “
“ Hừ “
Hừ một tiếng, Tenry tạm tha cho Juive một mạng.
“ Hô “
Juive thần thở ra một hơi.
Kenbunshoku haki của trung tướng dạo gần đây càng mạnh a!
Thật kỳ quái!
Tenry lúc này lại quay về lại chủ đề chính, hắn nói:
“ Hắc hắc, chuyện này đương nhiên là phải làm cho mọi người đều biết, để hắn ở trước mặt thuộc hạ của mình cũng không có chốn dung thân.
Mặt khác, thêm vào một số thông tin như là, Lauri vừa có thai không lâu chẳng hạn. “
Juive lần nữa trừng lớn mắt nhìn Tenry.
Chiêu này của ngài có chút độc a!
“ Nhưng mà, sẽ có người tin sao? “
“ Khặc khặc, chỉ cần tin đồn này truyền ra, người biết ngày một nhiều, thì giả cũng có thể biến thành thật! “
Hiện tại Juive cảm thấy Tenry so với phản diện càng có vẻ phản diện.
“ Nhưng mục đích đằng sau hành động này là gì? Chẳng lẽ là chỉ đơn thuần là chọc điên Ninjo lên? Làm như vậy có chút. . . Rỗi hơi a! “
Liếc Juive một mắt, Tenry nói:
“ Ngu! Ngươi nghĩ xem, nếu tin này bị tản ra, cộng với tin Lauri bị giết, thì người mà Ninjo tiểu tử kia tìm đến để trút giận đầu tiên sẽ là ai? “
Nghe đến đây, Juive bừng tỉnh đại ngộ.
Juive bất đắc dĩ nhìn Tenry nói:
“ Ngài còn chưa xong sao? Mấy tháng trước ngài còn hố tiểu tử kia những 2 lần.
Thỏ gấp cũng biết cắn người đâu, ngài không sợ tiểu tử kia cùng ngài liều mạng? “
Với vai trò là trưởng quan tương lai của Kive, Juive cảm thấy hắn có nghĩa vụ bảo vệ Kive không bị những thế lực tà ác hãm hại, cụ thể là trưởng quan của hắn, Tenry trung tướng!
Lão già này hố con nhà người ta 2 lần không đủ, hiện tại lại muốn thêm một lần nữa.
2 lần trước còn có lý do thích hợp, nhưng lần này thì sao?
Lấy lý do gì hố Kive?
Đi đến bên người Juive, Tenry rất thân mật kéo hắn lại gần mình.
Juive không nhịn được run rẩy một cái.
Nhìn cơ thể không ngừng run rẩy của Juive, Tenry nói với giọng nhỏ nhẹ, từ ái:
“ Học trò ngoan của ta a! Chuyện này ngươi biết, ta biết, trời biết, đất biết. Chỉ cần 2 người chúng ta không nói ra, thì làm sao tiểu tử kia có thể biết?
Mặc khác, dù chúng ta không rải tin tình báo ra ngoài, thì kiểu gì hắn cũng bị Ninjo tìm tới tính sổ, chúng ta chỉ ở ngoài thêm chút củi lửa thôi a! “
“ Đừng dùng từ chúng ta, chuyện này là một tay ngài làm, muốn làm tự ngài đi làm, cùng ta không có quan hệ! “
Juive nghĩa chính ngôn từ từ chối.
Tay phải Tenry đột nhiên siết chặt, bóp thật mạnh vào vai của Juive nói:
“ Ngươi vừa nói gì cơ? Ta già rồi, nên tai hơi lãng! “
Juive: “ . . . “
“ Ta nói là Kive hắn còn trẻ, thêm chút sóng gió cũng tốt cho sự trưởng thành của hắn, ý tưởng này của ngài ta ủng hộ hai tay hai chân! “
Dưới dâm uy của Tenry, Juive chỉ có thể khuất phục.
“ Tiểu tử, xin lỗi rồi, ta đã tận lực! “
Juive trong lòng âm thầm cầu nguyện cho Kive.
“ Ha ha ha, thế mới là học trò ngoan của ta a! Đợi lát nữa ngươi đi sắp xếp chuyện này, thuận tiện theo ta đi phá bọn quý tộc chơi, lâu rồi không làm gì bọn hắn, ta đột nhiên có chút ngứa! “
“ Vâng! “
“ À, nhớ trọng điểm chăm sóc gia tộc Kaozae, tên nhóc Ninjo kia kiểu gì cũng sẽ thuê người từ gia tộc Kaozae chứ không tự mình ra tay.
Ngươi chỉ cần đến lượn quanh một vòng, thấy tên nào gai mắt thì bắt về đánh một trận rồi thả ra là được! “
“ Vâng! “
Juive trong lòng âm thầm thở ra một hơi.
Tenry bảo hắn làm như vậy, không phải là bắn tên không đích.
Mục đích của việc này là để cảnh cáo gia tộc Kaozae đừng có quá mức lộn xộn.
Còn việc gia tộc Kaozae có nghe hay không thì Juive không hề cân nhắc đến.
Vài năm trước bọn hắn có thể không thèm quan tâm đến Tenry.
Nhưng hiện tại đã khác, bọn hắn không nghe cũng phải nghe.
Theo như Juive suy tính, thì gia tộc Kaozae nhiều lắm sẽ phái một tên sát thủ ngang tầm Kive để thực thi nhiệm vụ ám sát.
Như vậy, nếu Kive có chết thì cũng không trách ai được.
Còn nếu bọn hắn phái sát thủ mà Kive không đối phó được đi ám sát thì. . .
Ha hả!
"Mười vạn năm trước, Kiếp Dân phủ xuống. Cổ Thiên Đình chỉ còn lưu lại di chỉ, Tây Phương Linh Sơn đã sớm đổ nát hoang tàn, Vô Tận Ma Uyên lùi về trong tĩnh mịch. Hoang Cổ Thánh Vực bị đánh vỡ tan tành, trở thành Tứ Hoang Nhất Hải.
Mười vạn năm sau, Đông Hoang Việt quốc, một gã Chân Nhân cao thủ tuổi già thọ cạn, cáo lão hồi hương, bỗng nhiên tuyệt địa phùng sinh, từ đấy quét ngang võ giới, lập nên bất hủ truyền kỳ."