Bắt Đầu Tại Thế Giới Hải Tặc

Chương 157: Quý vòng thật loạn. . .



Nghe vậy, nàng không có vẻ gì là bất ngờ, mà lại mở miệng hỏi:

" Vậy. . . Cách ngươi thu hoạch. . . Năng lượng. . . Thì sao? "

Poetry vừa hỏi vừa nhìn Kive, như thể sợ bản thân hỏi vào câu hỏi nhạy cảm của hắn.

Nhưng Kive chỉ mỉm cười nhìn nàng, mặt lộ vẻ bí hiểm nói:

" Thông minh như ngươi, ta không tin ngươi không đoán ra a! "

Poetry mặt lộ ra vẻ hoảng sợ.

Câu nói này của Kive mặc dù không trả lời, nhưng nó lại không khác biệt gì lắm.

Hắn đã gián tiếp trả lời cho nàng.

Mặt dù trong lòng có chút suy đoán, nhưng Poetry vẫn không nhịn được cảm thấy hoảng sợ.

Kive giết người, phân giải người để có thể thu được năng lượng.

Như vậy thì theo một nghĩa nào đó, hắn đang " ăn thịt " người.

Thấy cơ thể của Poetry run rẩy với biên độ nhỏ.

Kive vòng tay ra sau lưng, nhẹ nhàng vỗ trấn an nàng.

" Ta biết ngươi nghĩ gì, ăn thịt người đúng không? "

Poetry khẽ gật.

" Ha ha ha, ngươi còn ngây thơ hơn ta nghĩ a! So với gia tộc các ngươi, thì việc ta làm còn nhân từ chán! "

Nghe vậy, Poetry nhăn mày nói:

" Nhưng ít nhất gia tộc bọn ta không. . . "

Nói nửa chừng, nàng đột nhiên ngừng lại.

Giống như bản thân nàng cũng vừa nhận ra, gia tộc của nàng cũng không khá hơn là bao. . .

" Thật sự là gia tộc các ngươi không hề như vậy sao? Ta cho ngươi thời gian để suy nghĩ, từ từ nghĩ, tự hỏi xem tiền gia tộc các ngươi là từ đâu đến?

À, ta không biết ngươi có biết không, nhưng theo tình báo của ta, thì gia tộc của ngươi, cùng một vài gia tộc khác, chung tay cùng mở một đường dây buôn lậu, nối liền từ tân thế giới ra khắp tứ hải.

Trong đó có rất nhiều thứ, nhưng chắc chắn sẽ có rất nhiều nô lệ dùng để bán cho Thiên Long Nhân. Ngươi so với ta càng hiểu gia tộc Patil, chắc cũng nghe được phong thanh đúng không? “

Poetry: “ . . . “

Kive tiếp tục nói:

“ Ta từ trước vẫn luôn rất thủ nguyên tắc, người ta giết luôn chỉ giới hạn trong khoản động vật và kẻ thù.

Ngươi cũng đừng tự lấn cấn chuyện ăn thịt người hay không, dù sao quy tắc của thế giới này là vậy, miễn sao ta không thật sự ăn người, thì ngươi có gì phải sợ cơ chứ?

Mà kể cũng lạ! Ngươi thấy qua người chết cũng không ít đi? Thế mà những thứ này còn nhìn không thoáng bằng một tên nhóc như ta. Chậc chậc, ngươi còn cần đào tạo thêm a! “

Nói xong, Kive phối hợp vỗ vào bờ mông đầy đặn của nàng một cái, tỏ vẻ trừng phạt.

Hắn chỉ giới hạn chủ đề trong vòng năng lượng.

Còn những năng lực khác, Kive không hé răng dù chỉ một lời.

Dù sao Poetry vẫn chưa ký kết < Khế ước >.

Chờ nàng ký < Khế ước > rồi, thì cái gì cần biết Kive đều sẽ cho nàng biết.

Miễn là thí nghiệm của hắn thành công.

Bị Kive vỗ mông, Poetry xấu hổ nói:

“ Giết người ta thấy nhiều, nhưng như ngươi thì vẫn là lần đầu tiên gặp, nên bản thân cảm thấy có chút cách ứng. . . “

Nghe vậy, Kive liền đưa ra giải pháp.

“ Vậy thì ngươi tốt nhất nên thích ứng, nếu không thích ứng được, thì. . . “

Hắn kéo dài trường âm ra, Nhìn Poetry với ánh mắt đầy nguy hiểm.

Bị Kive doạ sợ, nàng như nghĩ đến điều gì, chăm chú dán vào người Kive run lẩy bẩy.

Thấy nàng như vậy, Kive cười phá lên.

“ Ha ha ha, đùa ngươi chơi, ngươi dù gì hiện tại cũng đã là ngươi của ta rồi, nên nếu có chuyện gì, thì cùng lắm ta sẽ cho ngươi ký một < Khế ước > bảo mật, để đảm bảo ngươi sẽ không nói chuyện này ra bên ngoài.

Còn việc giết ngươi thì coi như, ta còn không cầm thú đến mức đó! “

Nghe vậy, Poetry âm thầm thở ra một hơi.

Nhưng khi nhận ra rằng bị Kive đùa giỡn, nàng bèn hờn dỗi lên.

Nàng mặc kệ tất cả, dùng tay tát một cái thật mạnh vào ngực Kive, xong còn không quên véo thật mạnh thịt mềm ở hông của hắn.

Kive: “ . . . “

Sự thật thì với nhiêu này đau đớn, còn chưa đủ để Kive phải kêu đau.

Nhưng kiếp trước hắn có đọc trên mạng rằng, những lúc như này, dù không đau vẫn phải phối hợp diễn sao cho thật đau.

Nếu không, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.

Sau một hồi đấu tranh tư tưởng, Kive quyết định làm theo ý mình.

Nhìn dấu tay 5 ngón trên ngực, cùng với cánh tay đang véo hông mình, Kive cười để lộ ra 2 hàm răng trắng của mình nhìn Poetry nói:

“ Ngươi gan rất to a! Dám ra tay tập kích chồng tương lai của ngươi, đã thế còn dám véo hông ta.

Hôm nay để ta cho ngươi biết gia pháp của nhà ta là gì, nhận lấy trừng phạt đi! “

Nói xong, Kive vội vàng túm lại Poetry đang vội vàng đứng lên bỏ chạy, ôm nàng vào trong ngực, mặc nàng không ngừng giãy dụa.

Sau một hồi cười đùa, cả 2 lại có một cuộc đại chiến 500 hiệp.

. . .

Trong một căn phòng nọ.

Một người đàn ông trung niên đang ngồi nghe thuộc hạ mình báo cáo thứ gì.

“ Rầm! “

Đột nhiên, cửa phòng bị người thô bạo mở ra.

Một người đàn ông mặc áo quần sang quý từ bên ngoài đi vào, mặt lộ vẻ giận dữ nói:

“ Gia chủ, ta muốn đi giết tên súc sinh sinh, hắn làm sao dám giết chết Lauri yêu dấu của ta, còn chết thảm như vậy, mỗi lần nhớ lại, ta %*#@! “

Càng nói, người đàn ông kia càng tức giận, thậm chí còn trực tiếp văn tục trước mặt người đàn ông mà hắn gọi là gia chủ này!

Người đàn ông được xưng là gia chủ vẫn rất bình tĩnh, từ từ quay lưng lại nhìn trực diện với người đàn ông đang ồn ào kia.

Đối mặt với khuôn mặt bình tĩnh, thậm chí có phần lạnh băng đó, âm thanh mắng chửi của người đàn ông đó cũng từ từ bé lại.

Ra hiệu cho thuộc hạ lui ra.

Người đàn ông gọi là gia chủ lúc này mới nói:

“ Ninjo a! Hơn 1 tháng trước, chúng ta đã thống nhất với nhau như thế nào? “

Người đàn ông tên Ninjo hít sâu một hơi cho bản thân bình tĩnh lại, sua đó trả lời:

“ Chuyện của Lauri bọn hắn chỉ có thể giới hạn trong tư thù cá nhân, gia tộc không được phép nhúng tay, nhưng ta vẫn nuốt không trôi cục tức này a! ! ! “

Nhìn Ninjo, hắn bình tĩnh nói:

“ Nuốt không trôi thì cũng phải nín cho ta! Ta không muốn nói chuyện này lần 2. Mặt khác, nếu ta không nhầm thì sắp tới lão già Tenry đó sẽ gây sự, ngươi hãy dựa theo kế hoạch đã bàn sẵn mà làm việc.

Nếu có bất trắc gì xảy ra, thì ta nghĩ cái ghế trưởng lão này của ngươi, cũng đã đến lúc nên đổi chủ rồi! Hiện tại ngươi có thể lui ra được rồi! “

Giọng nói của người gia chủ này lộ ra vẻ uy nghiêm.

Hắn cũng mặc kệ tâm tình của Ninjo như thế nào, vừa lên đã trực tiếp ra lệnh cho Ninjo phải nhịn.

Thậm chí còn uy hiếp sẽ đạp Ninjo xuống ghế trưởng lão.

Cả cuộc nói chuyện, Ninjo chỉ có thể đứng đó nghe hắn nói mà không dám hó hé một lời.

Giống như người vừa bước vào phòng làm loạn không phải là hắn, mà là một người khác hoàn toàn vậy.

Ninjo tức giận đến mức mặt đều đỏ bừng, toàn thân run rẩy, nhưng hắn vẫn nín lại không để cho nó bộc phát ra ngoài.

Ban đầu bị cơn giận mê choáng đầu, nên hắn mới thoáng ngỗ ngược được.

Nhưng hiện tại, hắn không dám!

Hắn vẫn có chút sợ người gia chủ này!

Như người này nói, nếu muốn đạp hắn xuống ghế trưởng lão, thì người trước mắt này có thể dễ dàng làm được chỉ trong một câu nói.

Mặc dù trong lòng thầm hận, nhưng cuối cùng Ninjao chỉ có thể ấm ức rời đi.

Vừa đi ra cửa, Ninjo đụng mặt với thuộc hạ của người gia chủ đang đứng ở bên ngoài.

2 bên vừa gặp nhau, Ninjo vội vàng hướng về người này gật đầu chào hỏi.

Người này cũng gật đầu đáp lễ lại Ninjo.

Chào hỏi xong, Ninjo vội vàng rời đi.

Khoảnh khắc 2 bên đi ngang qua nhau, người này đột nhiên nói lên một câu:

“ Kaozae! “

Ninjo thân hình đột nhiên khựng lại.

Mặc dù người này nói rất nhỏ, nhưng hắn vẫn có thể dễ dàng nghe rõ mồn một.

Thái độ của Ninjao không hiểu sao từ tức giận lại chuyển sang nhẹ nhỏn, sau đó là vui mừng.

Quay lại nhìn về phía người này, Ninjo cúi người xuống một góc 90 độ nói:

“ Thay ta gửi lời cảm ơn đến gia chủ, vì đã thành toàn cho ta! “

Người này chỉ lắc đầu một cái, sau đó lại nhắc nhở:

“ Đừng quên nhiệm vụ! “

Ninjo trịnh trọng đáp:

“ Sẽ không! “

Nói xong, hắn quay đầu rời đi, bước đi so với trước đó càng thêm nhẹ nhàng, như trút được gánh nặng.

Chờ Ninjo đi xa, tên này mới mở cửa đi vào phòng.

Vừa vào, gia chủ đã mở miệng nói:

“ Polin, đã bảo ngươi bao nhiêu lần rồi, đừng tự tiện chủ trương như vậy, lỡ như có chuyện gì xảy ra thì sao? “

Gia chủ mặc dù nói với giọng bất mãn, nhưng lại nhìn mặt hắn lại không có chút nào là bất mãn.

Người đàn ông tên Polin nhún vai tỏ vẻ chuyện không có gì to tát.

“ Là do cha ngươi ép hắn quá ác, thỉnh thoảng cũng phải thả lỏng một chút cho hắn thở a!

Mặt khác, vấn đề có thể giải quyết được bằng tiền thì không phải vấn đề.

Chúng ta ra tiền, gia tộc Kaozae ra người, có chuyện gì thì cũng là do bên bọn hắn cõng nồi là xong! “

Gia chủ chỉ có thể lắc đầu nhìn Polin nói:

“ Là do ngươi nghĩ mọi chuyện quá đơn giản, mà thôi, chuyện cũng đã rồi, lần sau đừng tự tiện chủ trương, ta hiểu được ý đồ của ngươi.

Nhưng bánh phải từng miếng từng miếng ăn, muốn một gặm ăn hết vào bụng trong một lần là không thực tế! “

“ Hắc hắc! “

Polin chỉ đáp lại bằng một tiếng cười gian.

Xong, hắn lại đổi chủ đề.

“ Cha, ngài tại sao đến hiện tại vẫn còn sợ lão già Tenry đó a? Chuyện cũng qua lâu như vậy, chúng ta cũng đã lớn mạnh đến hiện tại rồi, cũng không cần thiết phải lo sợ hắn đi? “

Người đàn ông trung niên ngồi xoay lưng lại với Polin, ra vẻ thâm trầm nói:

“ Ngươi còn một quảng đường rất dài, để có thể tiếp nhận vị trí của ta a! “




Tự do! sao có thể dựa vào kẽ địch ban phát! tự do chính bản thân mình giành lấy

"Tự Do nào mà không cần phải trả giá - Thái Bình nào không nhuốm mùi máu tanh ?"