Việc hắn làm cũng không mới mẻ gì, hắn chỉ đang học hỏi những " tiền nhân " đi trước mà thôi!
Nhìn máu trên người Kive đã ngừng chảy, vết thương trên người đang lấy tốc độ bằng mắt thường có thể thấy được, từ từ hồi phục.
Mặc dù không biết, liệu Kive có thể hồi phục lại được với vết thương gần như 10 phần chắc chết như này không, nhưng tên sát thủ cũng không rãnh thực nghiệm.
Nhiệm vụ của hắn là giết Kive, chỉ cần giết là đủ, nghĩ nhiều làm gì?
Cầm ra một thứ tròn tròn giống lựu đạn, hắn đi đến định nhét thứ này vào vết thương trên mặt Kive, chỉ có đầu nổ tung thì nhiệm vụ mới chắc chắn 100% hoàn thành được.
Nhưng khi hắn chỉ cách Kive còn đúng 1 mét thôi, thì đột nhiên một đạo đao gió từ đâu xuất hiện.
" Vụt! "
Bị tấn công bất ngờ, tên sát thủ không hề hoảng loạn, lách mình né tránh đòn tấn công này xong, hắn trực tiếp ném quả bom về phía Kive.
“ Không! “
Lập tức có một thân ảnh xuất hiện trước mặt Kive cầm lấy quả bom.
Đó là Poetry.
Đang lúc nàng định ném quả bom này đi, thì biến cố đột nhiên xuất hiện.
“ Oành! “
“ Phù “
Bom trong tay Poetry đột nhiên phát nổ.
Tên sát thủ đã có dự kiến từ sớm, nên đã ngay lập tức lùi ra xa.
Trải qua 2 lần nổ tung, khu kiến trúc suối nước nóng này cuối cùng cũng không chịu được, tất cả lần lượt đổ sụp xuống, bụi mù bay tung toé khắp nơi.
Nhà sập, tên sát thủ cũng chỉ có thể bất đắc dĩ tiếp tục lui ra.
Đợi tất cả đã sập xuống hết, hắn không kịp chờ bụi mù lắng xuống mà đã lao vào phế tích, dùng Kenbunshoku haki quét một đợt.
Nhưng mặc kệ có quét đi quét lại bao nhiêu lần, hắn vẫn không tìm thấy được mục tiêu.
" Hừ! 2 con chuột này chạy thật nhanh a! "
Nhìn xung quanh một lúc, tên sát thủ cuối cùng cũng tìm được thứ hắn đang tìm.
Đó là một vệt máu.
Xác định phương hướng, hắn lập tức biến mất tại chổ, lần theo hướng vết máu.
Tại một diễn biến khác.
Poetry với thân hình lam lũ, áo quần tả tơi, tay phải bị nổ nát, nửa bên mặt đã hầu như bị huỷ dung, thậm chí một bên mắt của nàng vẫn còn đang bị một mảnh kim loại cắm vào.
Nếu chỉ so về vẻ bề ngoài, thì nàng so với Kive trông càng thảm.
Poetry dùng cánh tay lành lặn còn lại của mình ôm lấy Kive bỏ chạy, một bên chạy, một bên không ngừng thở dốc.
“ Hộc hộc hộc “
Vừa mới rồi còn đang chiến đấu, andrenalin lên cao, vì vậy nàng không cảm thấy gì.
Nhưng khi andrenalin hết tác dụng.
Thì tác dụng phụ cũng theo đó mà đến.
Những cảm giác đau đớn từ các vết thương trên cơ thể, cảm giác mệt mỏi, kiệt sức của andrenalin, cùng với cơ thể mất quá nhiều máu.
Những thứ này cùng một lúc hoá thành một cái búa vô hình, liên tục nện thật mạnh vào tâm trí của Poetry, làm nàng ngay lập tức chỉ muốn nằm xuống và ngủ đi qua.
“ Không! Không được ngất đi, ta còn rất nhiều thứ cần phải làm, còn ước mơ chưa thực hiện được, ta còn trẻ, còn chưa sống đủ, ta còn. . . Rất nhiều thứ! Vì vậy, lên cho ta! “
Trong lòng Poetry gào thét.
Nàng không cam lòng bình phàm.
Nàng có tham vọng, nhưng số phận của nàng không ủng hộ cho tham vọng của nàng.
Ban đầu nàng chỉ sống như thể một con thú vậy, vô định, chỉ làm theo bản năng.
Hoặc chính xác hơn là nàng chỉ đang " sinh tồn " chứ không thật sự đang " sống ".
Thân phận con thứ cũng đã cơ bản xác định hạn mức cao nhất của nàng.
Câu nói gia tộc Patil không coi trọng huyết thống mà nàng nói cho Kive, chỉ là lừa mình dối người mà thôi.
Ban đầu nàng không thấy được hy vọng để bản thân thăng tiến, nên nàng tình nguyện bị lừa, tự thôi miên bản thân rằng gia tộc Patil thật sự có chuyện như vậy.
Nhưng khi Kive xuất hiện, thì mọi chuyện lại khác.
Người đàn ông trước mắt này đã thắp lên ngọn lửa tham vọng tưởng chừng đã vụt tắt trong nàng.
Khoảnh khắc đó, Poetry tin rằng gia tộc Patil thật sự không coi trọng huyết thống.
Chỉ cần nàng có một thế lực đủ mạnh, bản thân đủ ưu tú, thì nàng có thể bằng thực lực của bản thân, biến câu nói đó trở thành sự thật.
Nhưng điều kiện tiên quyết, là Kive phải sống.
Một lúc sau, sau một hồi trốn chạy không ngừng nghĩ, Poetry cuối cùng cũng đã thấy được mặt biển trước mắt.
Chưa cho nàng có thời gian kịp vui mừng, một tiếng súng vang lên.
" Phanh "
Nhờ vào Kenbunshoku haki, Poetry có thể thấy rõ mồn một quỹ tích bay của viên đạn.
Mục tiêu của nó là chân của nàng.
Nhưng bởi vì thời cơ viên đạn này xuất hiện ngay lúc chân nàng vừa chạm đất, cộng với cơ thể đã từ lâu đạt đến giới hạn.
Poetry biết, viên đạn này nàng không thể nào tránh được, thế nên nàng chỉ có thể cắn răng một cái.