Bắt Đầu Tại Thế Giới Hải Tặc

Chương 163: Dịch bệnh



Năng lực này cho phép hắn có thể điều khiển chất lỏng của bản thân.

Chỉ giới hạn trong chất lỏng của bản thân, thậm chí là nếu chất lỏng này rời khỏi cơ thể, thì hắn vẫn sẽ mất khả năng điều khiển thứ chất lỏng này.

Nhưng thứ chất lỏng này có một đặc điểm đặc biệt, đó là chúng thu hút lẫn nhau mỗi khi tách ra.

Mà nước bọt của Vio, cũng cùng lúc là chất lỏng của hắn.

Nước bọt của Vio sẽ là thứ giúp những chất lỏng dạng khí này có thể định vị được Kive.

Chỉ cần nhiểm lên một chút thôi, thì nó sẽ như giòi trong xương vậy, kéo mãi không dứt.

Nếu chất độc này không làm Kive chết được, thì vẫn còn Vio ở đó.

Vio là con người, nhưng không hoàn toàn là con người.

Nàng là một sản phẩm, được hắn phí rất nhiều tâm huyết đào tạo ra.

Bên trong cơ thể nàng là một quả bom đặc chế, kết hợp thêm 2 viên đạn cở lớn.

Một khi Poetry chết, sẽ có một dòng điện sinh học truyền khắp toàn thân, cho phép hắn tạm thời điểu khiển cơ thể của Vio.

Và cuối cùng là điều khiển xác chết của Vio đi tự sát.

Tất cả đều nằm trong tính toán của hắn.

Từ đầu đến cuối, Kive giống như một con chuột chạy loạn, cố gắng tìm đường ra trong một mê cung.

Nhưng Kive nào biết rằng, từ khi hắn bước chân vào căn phòng tắm này, thì thứ gọi là đường ra đã không còn tồn tại.

Số phận của hắn đã được định đoạt kể từ khoảnh khắc đó.

Mà cái giá để ám sát được Kive, đó là hy sinh Vio.

Đây cũng là lý do mà tên sát thủ dù đã sắp hoàn thành nhiệm, nhưng vẫn không nhịn được cảm thấy bực tức.

Muốn đào tạo ra một người như Vio, không chỉ cần tiền, mà còn phải tốn rất nhiều thời gian.

Chỉ nói riêng những thứ hắc công nghệ trong người Vio, nếu quy ra tiền thì ít nhất cũng phải 1 tỷ Belly.

Đó là còn chưa tính thời gian đào tạo, thuốc men định kỳ để cơ thể của nàng không sinh ra các phản ứng bài xích, bảo dưỡng thiết bị, bảo dưỡng cơ thể,. . .

Tên sát thủ này xem Vio như là một quân bài, một công cụ, định dùng nàng để có thể một bước lên trời.

Tham vọng hắn đặt ra, đó là nhờ vào Vio, ít nhất cũng phải ám sát được một tên Trung tá hoặc Đại tá.

Nhưng không ngờ bao nhiêu công sức bỏ ra từ đó đến giờ, trung tá thì không thấy đâu, chỉ thấy một tên nhóc vô danh tiểu tốt.

Nếu không phải bị cấp trên ép, gấp đến mức đã uy hiếp đến sinh tử tồn vong của hắn, thì hắn đã không bất đắc dĩ mang Vio ra xài.

Thay vào đó là những hàng “ thứ cấp “ khác tương tự như Vio, nhưng là hàng đại trà, được sản xuất hàng loạt.

Những hàng " thứ cấp " đó mặc dù không đẹp như Vio, nhưng có ưu điểm là rẻ tiền, có thể tùy tiện tạo ra mà không phí bao nhiêu tiền.

Đồng nghĩa với việc đã rất nhiều người, đặc biệt là nữ nhân, chết trên tay hắn.

Làm như vậy có nhân đạo hay không ư?

Nhân đạo là thứ gì?

Thế giới này có tồn tại một thứ gọi như vậy sao?

Việc hắn làm cũng không mới mẻ gì, hắn chỉ đang học hỏi những " tiền nhân " đi trước mà thôi!

Nhìn máu trên người Kive đã ngừng chảy, vết thương trên người đang lấy tốc độ bằng mắt thường có thể thấy được, từ từ hồi phục.

Mặc dù không biết, liệu Kive có thể hồi phục lại được với vết thương gần như 10 phần chắc chết như này không, nhưng tên sát thủ cũng không rãnh thực nghiệm.

Nhiệm vụ của hắn là giết Kive, chỉ cần giết là đủ, nghĩ nhiều làm gì?

Cầm ra một thứ tròn tròn giống lựu đạn, hắn đi đến định nhét thứ này vào vết thương trên mặt Kive, chỉ có đầu nổ tung thì nhiệm vụ mới chắc chắn 100% hoàn thành được.

Nhưng khi hắn chỉ cách Kive còn đúng 1 mét thôi, thì đột nhiên một đạo đao gió từ đâu xuất hiện.

" Vụt! "

Bị tấn công bất ngờ, tên sát thủ không hề hoảng loạn, lách mình né tránh đòn tấn công này xong, hắn trực tiếp ném quả bom về phía Kive.

“ Không! “

Lập tức có một thân ảnh xuất hiện trước mặt Kive cầm lấy quả bom.

Đó là Poetry.

Đang lúc nàng định ném quả bom này đi, thì biến cố đột nhiên xuất hiện.

“ Oành! “

“ Phù “

Bom trong tay Poetry đột nhiên phát nổ.

Tên sát thủ đã có dự kiến từ sớm, nên đã ngay lập tức lùi ra xa.

Trải qua 2 lần nổ tung, khu kiến trúc suối nước nóng này cuối cùng cũng không chịu được, tất cả lần lượt đổ sụp xuống, bụi mù bay tung toé khắp nơi.

Nhà sập, tên sát thủ cũng chỉ có thể bất đắc dĩ tiếp tục lui ra.

Đợi tất cả đã sập xuống hết, hắn không kịp chờ bụi mù lắng xuống mà đã lao vào phế tích, dùng Kenbunshoku haki quét một đợt.

Nhưng mặc kệ có quét đi quét lại bao nhiêu lần, hắn vẫn không tìm thấy được mục tiêu.

" Hừ! 2 con chuột này chạy thật nhanh a! "

Nhìn xung quanh một lúc, tên sát thủ cuối cùng cũng tìm được thứ hắn đang tìm.

Đó là một vệt máu.

Xác định phương hướng, hắn lập tức biến mất tại chổ, lần theo hướng vết máu.

Tại một diễn biến khác.

Poetry với thân hình lam lũ, áo quần tả tơi, tay phải bị nổ nát, nửa bên mặt đã hầu như bị huỷ dung, thậm chí một bên mắt của nàng vẫn còn đang bị một mảnh kim loại cắm vào.

Nếu chỉ so về vẻ bề ngoài, thì nàng so với Kive trông càng thảm.

Poetry dùng cánh tay lành lặn còn lại của mình ôm lấy Kive bỏ chạy, một bên chạy, một bên không ngừng thở dốc.

“ Hộc hộc hộc “

Vừa mới rồi còn đang chiến đấu, andrenalin lên cao, vì vậy nàng không cảm thấy gì.

Nhưng khi andrenalin hết tác dụng.

Thì tác dụng phụ cũng theo đó mà đến.

Những cảm giác đau đớn từ các vết thương trên cơ thể, cảm giác mệt mỏi, kiệt sức của andrenalin, cùng với cơ thể mất quá nhiều máu.

Những thứ này cùng một lúc hoá thành một cái búa vô hình, liên tục nện thật mạnh vào tâm trí của Poetry, làm nàng ngay lập tức chỉ muốn nằm xuống và ngủ đi qua.

“ Không! Không được ngất đi, ta còn rất nhiều thứ cần phải làm, còn ước mơ chưa thực hiện được, ta còn trẻ, còn chưa sống đủ, ta còn. . . Rất nhiều thứ! Vì vậy, lên cho ta! “

Trong lòng Poetry gào thét.

Nàng không cam lòng bình phàm.

Nàng có tham vọng, nhưng số phận của nàng không ủng hộ cho tham vọng của nàng.

Ban đầu nàng chỉ sống như thể một con thú vậy, vô định, chỉ làm theo bản năng.

Hoặc chính xác hơn là nàng chỉ đang " sinh tồn " chứ không thật sự đang " sống ".

Thân phận con thứ cũng đã cơ bản xác định hạn mức cao nhất của nàng.

Câu nói gia tộc Patil không coi trọng huyết thống mà nàng nói cho Kive, chỉ là lừa mình dối người mà thôi.

Ban đầu nàng không thấy được hy vọng để bản thân thăng tiến, nên nàng tình nguyện bị lừa, tự thôi miên bản thân rằng gia tộc Patil thật sự có chuyện như vậy.

Nhưng khi Kive xuất hiện, thì mọi chuyện lại khác.

Người đàn ông trước mắt này đã thắp lên ngọn lửa tham vọng tưởng chừng đã vụt tắt trong nàng.

Khoảnh khắc đó, Poetry tin rằng gia tộc Patil thật sự không coi trọng huyết thống.

Chỉ cần nàng có một thế lực đủ mạnh, bản thân đủ ưu tú, thì nàng có thể bằng thực lực của bản thân, biến câu nói đó trở thành sự thật.

Nhưng điều kiện tiên quyết, là Kive phải sống.

Một lúc sau, sau một hồi trốn chạy không ngừng nghĩ, Poetry cuối cùng cũng đã thấy được mặt biển trước mắt.

Chưa cho nàng có thời gian kịp vui mừng, một tiếng súng vang lên.

" Phanh "

Nhờ vào Kenbunshoku haki, Poetry có thể thấy rõ mồn một quỹ tích bay của viên đạn.

Mục tiêu của nó là chân của nàng.

Nhưng bởi vì thời cơ viên đạn này xuất hiện ngay lúc chân nàng vừa chạm đất, cộng với cơ thể đã từ lâu đạt đến giới hạn.

Poetry biết, viên đạn này nàng không thể nào tránh được, thế nên nàng chỉ có thể cắn răng một cái.

" Phụt "

Máu bắn tung tóe tại phần bắp chân của Poetry.

Cùng lúc, nàng cảm thấy được sự đau đớn chưa từng có.

Viên đạn không hề bắn xuyên chân của nàng, mà nó kẹt lại ngay bị trí bắp chân.

Không chỉ thế, nàng còn có thể cảm thấy được viên đạn đang hoạt động dưới bắp chân của nàng.

" Viên đạn này được cải tạo qua! "

Một ý nghĩ lóe lên trong đầu nàng.

Nhưng chỉ trong phút chốc, nàng đã dẹp những suy nghĩ vẩn vơ này đi.

Nhìn về mặt biển không xa, Poetry dùng chút sức lực còn lại của mình, nhảy lấy đà.

" Phốc "

Nhảy lên cao 2 mét, nàng lập tức ném Kive về phía mặt biển.

Nàng cũng mặc kệ Kive có thể sẽ bị chết chìm hay không.

Nhưng hiện tại chỉ còn cách như vậy.

Ở dưới biển Kive còn có thể có một con đường sống.

Còn ở trên bờ, hắn chắc chắn phải chết.

" Vút "

Nhìn Kive bay ra xa, Poetry nở một nụ cười mãn nguyện.

" Rầm "

Rơi xuống đất, nàng trực tiếp ngất đi.

Kive bị Poetry ném bay về phía mặt biển, đang lúc hắn còn đang ở trên không trung, thì đột nhiên một tiếng súng vang lên.

" Phốc "

Ngay lập tức, máu bắn tung tóe ở vị trí tim của Kive.

Nhưng cùng lúc, hắn cũng đã rơi xuống biển.

" Ầm "

Một cơn gió đi qua người Poetry, thổi bay đất cát xung quanh.

Nhìn Poetry một mắt, tên sát thủ này hận không thể bằm thây nàng.

Ban đầu hắn đã biết đến sự tồn tại của nàng, nhưng hắn chỉ nghĩ rằng nàng bị Kive bắt cóc, nên cũng không hề đặt nàng vào trong kế hoạch.

Quan hệ của nàng cùng Kive hắn biết sao?

Có suy đoán, thậm chí có thể khẳng định.

Nhưng hắn chỉ nghĩ đơn giản là Poetry đang bán thân để được sống mà thôi.

Dù sao chuyện này cũng không phải là thứ gì quá mới lạ.

Nếu bắt cóc Poetry xong, Kive mà không làm gì nàng thì đó mới gọi là lạ.

Nhưng hắn không ngờ, Poetry cùng Kive thật sự lại là cùng một phe.

Mặc dù Kive não đã mất một phần, tim cũng vừa bị hắn cho một súng.

Đạn hắn dùng không phải là đạn bình thường, mà là đạn đặc chế để đối phó Kive.







Đơn giản chỉ là một câu chuyện đi làm ruộng, dựng nhà máy, buồn buồn lại đi gõ các nước lân bang.