Bắt Đầu Tại Thế Giới Hải Tặc

Chương 164: Kinh hãi



Một khi bắn trúng người, đảm bảo là chỉ có nước cắt thịt mới thoát được.

Nhắc đến thứ này, hắn phải công nhận một điều rằng, lũ hải tặc tại Sabaody lúc đó thật có tài.

Biết được dùng cách này để khắc chế năng lực chữa thương của Kive, dù là kinh nghiệm lão làng như hắn cũng nghĩ không ra!

Nhưng dù vậy vẫn chưa làm hắn yên tâm.

Làm sát thủ, trí mạng nhất là sự chủ quan.

Hắn phải tận mắt, tận tay xác nhận Kive đã chết đến mức không thể nào chết hơn, thì lúc đó mới yên tâm đi giao nhiệm vụ được.

Nhưng mà. . .

Nhìn mặt biển trước mắt, tên sát thủ cảm thấy răng ẩn ẩn đau.

Hắn cũng là năng lực giả a!

Nhảy xuống, đừng nói giết Kive, còn mạng bơi lên hay không cũng là vấn đề. . .

Trầm tư một lúc.

Hắn như đã ra quyết định quan trọng gì đó.

Sau đó, hắn lấy ra một con dao, cắn răng rạch một đạo vết thương trên bàn tay.

Máu ngay lập tức từ vết thương chảy ra, nhưng không bao lâu, thay thế nó là một loại chất lỏng trong suốt.

Nhìn thứ chất lỏng trong suốt này, tên sát thủ không lấy gì làm bất ngờ.

Sau đó, hắn đưa tay về phía trước, mặc cho thứ chất lỏng này từng dòng từng dòng chảy xuống mặt biển.

Chất lỏng chảy xuống ngày một nhiều, cơ thể của tên sát thủ này cũng theo đó mà gày đi trông thấy.

Chiếc khăn trùm miệng của hắn vì thế mà rơi xuống, lộ ra bộ mặt của một lão già tuổi đã thất tuần.

Thấy chất lỏng trong cơ thể đã chảy gần hết, lão già lập tức lấy từ bên hông ra một chai nước, nóc một hơi cạn sạch.

Nhưng cơ thể hắn vẫn gày gò như vậy, không có dấu hiệu trở về bình thường.

Nhìn về mặt biển, lão già khuôn mặt dữ tợn nói:

" Khặc khặc, đây là tất cả bệnh dịch trong người mà ta có, ta không tin đến mức này rồi mà ngươi còn có thể sống được! "

Phải nói rằng đây cũng là một con bài khác của hắn.

Một con bài hắn không muốn dùng chút nào, vì giống như Vio vậy, chiêu này là hàng xài một lần.

Muốn xài lần 2, yêu cầu hắn phải thu thập những mẫu bệnh này lại từ đầu, chưa nói đến tiền, chỉ riêng việc tìm được những thứ này thôi đã cực kỳ phiền phức.

Những loại dịch bệnh này, đều được hắn cố ý sưu tầm rất nhiều năm, là tổng hợp của rất nhiều loại dịch bệnh khác nhau trên thế giới.

Điểm chung của tất cả chúng, là hiện tại vẫn chưa có thuốc giải.

Thậm chí rất nhiều trong số chúng đến giờ vẫn chưa có vaccin.

Đến cả bản thân hắn cũng phải cực kỳ cẩn thận, ngày đêm duy trì tình trạng điều khiển chất lỏng bên trong cơ thể, để những dịch bệnh nguy hiểm này không " vô tình " chảy vào người hắn.

Vì nguyên nhân này, mà người chỉ mới 40 tuổi như hắn, đã có dáng vẻ như một ông lão 70 tuổi vậy.

Nhìn từng con cá không ngừng từ dưới nước ngoi lên, lật bụng, mắt thấy đã không có khí.

Lão già biết, dịch bệnh đang có hiệu quả.

Đây là lần đầu tiên hắn thả ra chiêu này, nên uy lực như nào hắn cũng không biết.

Nhưng có một điều lão già này có thể đoán được.

Đó là hòn đảo này xong rồi.

Thần tiên tới còn may ra cứu được.

Nếu không, người trên đảo này chỉ có nước hoặc là chết, hoặc là rời đi.

Chờ thời gian trôi qua, nước biển bốc hơi, hóa thành hơi nước, mang theo bệnh khuẩn tràn vào trong đất liền, thì người trên đảo dù muốn chạy cũng chạy không được.

Mặt khác, bệnh khuẩn cũng sẽ nhiểm vào đường nước ngọt ngầm ở dưới nước, nên bất cứ ai uống nước cũng sẽ bị dính bệnh.

Động vật trên đảo cũng tương tự.

Vì vậy, từ khoảnh khắc hắn giải phóng hết chất lỏng xuống biển, thì về cơ bản, hòn đảo này đã trở này đảo chết.

Cảm giác tội lỗi ư?

Đó là thứ gì?

Nếu có thì đã không làm nghề này.

Thậm chí người chết càng nhiều thì hắn càng mừng.

Khoe rằng hắn đã từng hại chết ít nhất một hòn đảo.

Chỉ cần nghe thế thôi cũng đủ để hù chết không biết bao nhiêu người.

Càng nghĩ, lão già càng có niềm tin vô hình rằng Kive sẽ chết.

" Khặc khặc! Nhiều vết thương trí tử như vậy, còn bị bệnh khuẩn trực tiếp thâm nhập vào sâu bên trong cơ thể, ta không tin tên nhóc đó còn có thể sống sót! Trừ khi ngươi là thân thể bất tử! "

Nói xong, hắn không tiếp tục nhìn mặt biển nữa.

Chờ Kive nổi lên?

Đừng đùa, bộ giáp nặng hàng trăm cân kia hắn biết.

Có chờ 8 kiếp cũng chưa chắc chờ được.

Chỉ có cách gọi người xuống vớt.

Nhưng mà trong nước nhiều dịch bệnh như vậy, ai dám xuống?

" Mặc kệ, để lão già Tenry kia đi xuống vớt a! Khặc khặc! "

Nói xong, lão già nhìn về phía Poetry đang bất tỉnh nhân sự.

Vừa nhìn Poetry, hắn không nhịn chảy nước dãi.

Mặt dù nàng đã hủy dung, tay cũng đã cụt mất, tổng thể có chút tàn tạ, nhưng hắn vẫn có cách hoàn nguyên trở lại như lúc đầu được.

Quan trọng là thân hình này.

" Chậc chậc, đây là một Vio thứ 2 a! Nếu có thể mang nàng về cải tạo, điều giáo mấy năm thì đã không kém gì Vio rồi! Hắc hắc! "

Hắn nở nụ cười gian xảo.

Nhưng sau một lúc, hắn lại quay về hiện thực.

Lắc đầu một cái, hắn thất vọng nói:

" Haiz! Đáng tiếc, nàng là người của gia tộc Patil, không thể tùy tiện động được a! "

Nhưng sau một lúc, mọi ưu phiền trên mặt hắn đều bị quét sạch, đổi lại là bộ mặt lộ vẻ thoải mái.

" Nghĩ lại cũng không sao, dù sao sau vụ này, ta cũng không có ý định làm sát thủ nữa, nghe đâu gia tộc Tulao treo thưởng rất cao, lên đến tiền tỷ, gia tộc cũng không có ý định lấy phần trăm trong vụ này, ngược lại còn thưởng thêm! Hắc hắc, nhiều tiền như vậy, làm sao tiêu cho hết a? "

Lão già một bên nghĩ về tương lai mỹ hảo, một bên nhấc lên Poetry, chạy lên thuyền, nhanh chóng rời khỏi hòn đảo chết này.

Nhổ neo, giong buồm, hắn thuần thục lái thuyền rời đi.

Thuyền chưa đi được bao xa, thì lão giả cảm thấy con thuyền của mình có chút kỳ lạ.

" Quái, tại sao con thuyền này hôm nay lại trở nên nặng như vậy? Ta cũng không mang theo thứ gì ngoài cô nàng Patil này a! "

Lão già có thể dễ dàng cảm thấy điều này, một phần là vì tố dưỡng của một sát thủ.

Những tiểu tiết người khác không chú ý, đều là những thứ hắn cần thiết phải chú ý.

Một phần còn lại là vì đây là thuyền của hắn, dù một thay đổi nhỏ nào, hắn cũng có thể nhanh chóng cảm nhận được.

Huống gì thay đổi này còn không nhỏ chút nào.

Đột nhiên, nhứ nhớ ra điều gì, lão già lập tức chạy xuống khoang thuyền.

Chạy lúc, hắn dừng lại tại chính giữa khoang thuyền.

Xung quanh đều trống trơn, chỉ có những thùng đựng nước, rượu, các nhu yếu phẩm cần thiết, tất cả đều bình thường.

Nhưng thứ lão già nhìn cũng không phải là những thứ này.

Thứ hắn nhìn chằm chằm là mặt sàn của con thuyền.

Chính xác thì hắn đang thông qua Kenbunshoku haki, để có thể nhìn xuyên qua con thuyền.

Bởi vì phạm vi Kenbunshoku của hắn quá nhỏ, nên phải xuống tận nơi để chứng minh suy đoán của mình.

Xuyên qua từng tấm ván gỗ, hắn có thể thấy được một vật thế hình người, đang dùng một tay bám vào thân thuyền.

Quan trọng là trên ngực của vật thể này, còn có một lỗ thủng lớn.

Mặc dù trong lòng không ngừng gào thét, rằng chuyện này không có khả năng.

Nhưng sự thật đã nằm ở trước mắt, không cho phép hắn không tin.

Vật thể hình người trước mắt, là đối tượng mà hắn cần ám sát.

Dù cho có mất một phần não.

Đạn bắn xuyên tim.

Hàng tá dịch bệnh trí tử quấn thân.

Kive vẫn không chết.

" Lộp cộp "

Lão già hoảng sợ lui về sau 2 bước.

" Chẳng lẽ tên này bất tử? "

Vừa nghĩ đến đó, sự tham lam trong lòng hắn trỗi dậy.

Sẽ thế nào nếu hắn mang Kive về nghiên cứu, tìm ra bí quyết cho sự bất tử này?

Mặc dù không biết sẽ nghiên cứu kiểu gì.

Nhưng bắt Kive về trước rồi tính a!

Còn việc đây có thể là năng lực, đến từ trái ác quỷ, thì lão già biểu thị không tin.

Kive ăn trái Fuku Fuku cái này hắn biết.

Hắn cũng điều tra rất kĩ thông tin những chủ sỡ hữu trước của trái ác quỷ này.

Mặc dù không nhiều, nhưng tất cả đều không thể nào có khả năng tạo ra bộ giáp mạnh như Kive, nói gì đến khả năng chữa thương biến thái gần như bất tử kia của Kive.

Đó là còn chưa nói đến việc, Kive không hề có dấu hiệu bị ảnh hưởng bởi lời nguyền từ biển cả.

Chỉ cần một thứ thôi, đã làm cho lão già này bất chấp tất cả để đạt được.

" Nhưng mà. . . Làm cách nào để ta có thể bắt được hắn? "

Hắn có ý định bắt Kive về tra hỏi.

Nhưng làm cách nào bắt?

Thò tay xuống bắt?

Hắn không ngu!

Kive không bị nước biển nguyền rủa, không có nghĩa là hắn cũng không.

Đang lúc lão già này đang phân vân, không biết làm cách nào để bắt được Kive ở dưới nước, thì Kive đã thay hắn trả lời câu đố hóc búa này.

" Thùng "

" Thùng "

Tiếng thùng thùng không ngừng vang lên.

Mỗi tiến thùng, thì tấm ván gỗ như lại lỏng ra một đoạn.

Cho đến khi. . .

" Rầm! "

Một cánh tay xuyên từ dưới khoang thuyền lên.

" Rầm "

Lại một cánh tay nữa đâm xuyên qua khoang thuyền.

Nước biển từ lỗ thủng không ngừng tràn vào khoang thuyền.

Thấy không ổn, lão già lập tức lui lại.

" Oành! "

Lại một tiếng vang lớn vang lên, cả con thuyền đều theo đó mà lắc lư.

" Tí tách "

" Ầm ầm ầm! "

Ở trên khoang thuyền, nghe được âm thanh, lão già nhìn xuống nơi phát ra của nó.

Tiếng tí tách của nước, cùng với âm thanh một vật nặng va chạm với nền thuyền, tạo ra những âm thanh dầy nặng không ngừng đánh vào tim của lão già.

" Rầm! "

Cánh cửa ngăn cách giữa 2 khoang trên dưới của con thuyền bị đánh bay.

Lão già nhẹ nhàng lách mình một cách, cánh cửa nhẹ nhàng sượt qua người hắn.

Nhìn chằm chằm vào thân ảnh trước mắt, mặt dù thông qua Kenbunshoku haki nên đã hình dung được đại khái.





Đại Việt đã giành lại được Lưỡng Quảng từ tay triều Tống. Hãy xem Đại Việt xuất chinh nam hạ tiến đánh quần đảo Mã Lai, thu phục eo biển Malacca như thế nào? Mời đọc bộ truyện lịch sử quân sự