Buổi tối, ánh trăng trên cao rọi sáng một vùng biển, mặc dù không sáng rõ như đèn đường đô thị nhưng cũng vì thế mà làm cho nó có một nét đẹp khác biệt khó tả.
Trong lúc Kive đang tận hưởng phút giây yên bình này thì hắn chợt nhớ xác con rắn hắn cột bên người đến giờ vẫn chưa xử lý.
Từ lưc hắn giết nó đến thời điểm hiện tại ít nhất cũng 5 tiếng trôi qua.
Nếu Kive đã xử lý hết phần nội tạng bên trong con rắn lúc vừa mới giết hoặc trễ lắm cũng là lúc trở về căn cứ xử lý thì còn có một chút hy vọng cứu vãn.
Nhưng hiện tại hắn đảm bảo nếu cho thứ này vào mồm không những ăn không ngon mà ngược lại tối nay Tào Tháo sẽ vượt giới sang trò chuyện cùng hắn.
Không phải là không ăn thì sẽ đói chết, vì có năng lượng từ hệ thống nên việc ăn uống hiện tại đối với hắn không phải thứ gì đó mang tính tồn vong mà chỉ mang tính giải trí, tận hưởng.
Kive vuốt ve thân rắn tiếc nuối lắc đầu.
“ Đáng tiếc ngươi không có vinh hạnh được ta sủng hạnh. “
“ Kiếp sau cố gắng đầu thai thành một con tốt rắn, đừng loạn cắn người. “
Xác rắn.
“ ... “
Nếu rắn có thể nói thì hiện tại nó đã chửi đổng.
“ Ta thảo ngươi mẹ, là ngươi ra tay trước sao bây giờ là lỗi của ta rồi? “
Nhưng đáng tiếc là nó không nó năng lực đấy nên chỉ có Kive một mình tự ngu tự nhạc.
Ác thú vị xong hắn bắt đầu với công cuộc xử lý thịt rắn.
Mặc dù Kive không thể ăn nhưng hắn biết có rất nhiều thứ có hứng thú với mớ thịt thối này.
Kive triệu hồi một bao găng tay, cắt một đường dưới thân rắn men theo đường cắt đến tận đuôi là có thể dễ dàng lấy ra phần nội tạng.
Tiếp theo nếu giống như trong các bộ tiểu thuyết sinh tồn thì sẽ là lột da rắn, không phải việc gì quá khó nhưng bởi vì hắn không biết sẽ làm gì với da rắn nên Kive quyết định không lột.
Hắn cắt thịt cá ra thành từng khúc từng khúc nhỏ và rồi để chúng cùng phần nội tạng trên một cái áo mưa đã chuẩn bị sẵn.
Kive dùng áo mưa gói kín lại thành quả lao động của hắn, nhìn thịt rắn đã bị gói lại không khác gì bánh trưng hắn quyết định lại triệu hồi ra để gia cố gói bánh trưng đặc biệt này của hắn.
Sau khi đã gói kín như bưng hắn vẫn quyết định đào một hố cát nhỏ rồi đem nó chôn, chỉ để lại một cục đá để đánh dấu.
Kive làm như vậy là vì hắn sợ sẽ có loài săn mồi nào đó đánh hơi được mùi mà theo sang đây, hắn cũng không hy vọng mình bị tập kích khi đang ngủ.
Làm xong Kive chui vào “ túi ngủ “, kiệt tác hắn tạo ra từ chiếc áo khổng lồ hắn triệu hồi.
Mặc dù nhìn không ra gì nhưng ít nhất hắn có thể yên tâm là sẽ không bị lạnh chết, hắn chỉ có thể bị nóng chết...
Vì đề cao tính an toàn nên Túi ngủ này của hắn trông có vẻ rất cồng kềnh nhưng đổi lại hắn có thể ngủ một giấc an tâm.
Cứ ngỡ rằng sau một ngày mệt nhọc thì hắn sẽ chìm vào giấc ngủ ngay nhưng hắn chỉ có thể trợn to mắt nhìn về phía mặt biển.
Ánh trăng chiếu lên mặt biển kéo dài đến tận chân trời.
Kive đang nghĩ về quê nhà của mình, hắn không muốn nghĩ nhưng khi cố gắng chợp mắt thì những ý nghĩ hiện lên trong đầu.
“ Hiện tại gia đình của ta có ổn không? “
“ Thân thể của ta ở thế giới cũ còn sống hay đã chết? “
Nghĩ đến đây Kive cười mỉa mai.
“ Nhưng mà nếu còn sống hẳn chỉ còn là người thực vật. “
Hắn cũng không lo lắng rằng thiếu hắn thì cha mẹ sẽ không có người chăm sóc. Hai người anh của hắn trước lúc hắn xuyên qua đều đã có sự nghiệp cho riêng mình.
Thứ làm hắn mất ngủ đó là vì hắn nhớ nhà, có những thói quen không phải cứ nói quên là quên được.
Các ngươi sẽ nghĩ nhớ nhà không phải là thứ gì to tát nhưng ở vị trí của người từng trải ta có thể nói cho ngươi nó không nhẹ nhàng như ngươi lầm tưởng.
Ta đã từng theo chúng bạn đi một quảng đường dài 220km trên chiếc xe ga.
Đây là lần đầu ta đi cái mọi người gọi là Phượt, ta nghĩ rằng nó sẽ rất vui, rất nhẹ nhàng nhưng đó chỉ là sự ảo tưởng của chính ta.
Chuyến đi dự tính 3 ngày, ngày đầu tiên chúng ta đi từ 5h sáng đến 7h chiều mới đủ 160km đến khách sạn.
Chỉ ngày đầu tiên mà cột sống của ta đã cảm thấy đau nhức khó chịu, tưởng tượng ngươi đang nằm nhưng mỗi lần muốn đứng lên thì cột sống lại đau, phải lăn đến một bên mép giường để có thể đứng lên tời giường được.
Ngày hôm sau cũng tiếp nối như ngày hôm qua chúng ta men theo những con đường nhựa, vượt qua hàng trăm cái ổ gà, ổ voi, ngửi qua hàng ngàn cục phân trâu thì mới đến được nơi.
Người ta nói khổ tận cam lai là đây, sau bao khó khăn thì chúng ta đến đc nơi mặc dù trải qua bao trắc trở như đau cột sống, tai nạn xe, vô ý vấp phải ổ gà mà té xe nhưng vạn hạnh trong bất hạnh chúng ta vẫn đến nơi an toàn và lành lặn.
Đây là một khu vực nhỏ trên núi do người dân ở đây dựng lên để cho những nhóm phượt tương tự như bọn ta vào nghĩ ngơi và ăn uống.
Thức ăn ở đây không đa dạng nên bọn ta chỉ gọi một món tên là > đi kèm với một chén muối, họ gọi đây là đặc sản dân tộc ta thì thấy nó như thịt bò khô vậy.
Nhưng không biết do mệt mỏi vì chuyến đi hay nó thực sự ngon mà ta ăn vẫn có tư có vị.
Sau khi ăn xong thì ta ra ngoài vách đá, dựa vào lan can nhìn bao quát xuống dưới. Dưới chân ta Không rõ là những đám mây hay sương mù đang trôi nổi bồng bềnh.
Ánh nắng chiếu xuống cộng với từng cơn gió lạnh ùa vào mặt làm hắn có ý nghĩ chỉ muốn vĩnh viễn sống tại thời điểm này mãi.
Muốn nói trên này vui thì không hẳn, ở đây ngoài cảnh thiên nhiên núi rừng ra thì không có gì để chúng ta giải trí.
Thứ duy nhất khiến Kive cảm thấy chuyến đi này đáng giá đó là sự thành công khi đã đạt được một thành tựu mà trước giờ hắn chưa đạt được.
Sau một lúc nghĩ ngơi thì chúng ta cũng thấy đủ và lên đường quay trở lại khách sạn, chờ đợi ngày mai lên đường về nhà.
Ngày cuối cùng trên quảng đường 160km trở về nhà, vì có kinh nghiệm lúc đi tới nên khi đi về mọi người đều rất nhẹ nhỏm.
Trên con đường dài đằng đẵng nối về nhà này không biết vì sự đau đớn đến từ cột sống, tê mỏi đến từ cổ tay hay là cái cổ căng cứng mà trong đầu hắn lại có những suy nghĩ nhớ nhà.
Hắn muốn nằm trên con giường quen thuộc của hắn, ngửi mùi hương đặc trưng đến từ nước xã giặt của mẹ, ngồi ăn cơm gia đình và coi thời sự như mọi khi,...
Hắn muốn rất nhiều thứ, những thứ ngày thường hắn cho là bình thường nhưng tại thời điểm này nó đặc biệt một cách kỳ lạ.
Kive từng không ít lần nghe những câu chuyện về những người con xa quê xa gia đình để đi học, đi làm xa, những lúc đó hắn nghĩ hắn hiểu được cảm giác nhớ nhà, xa quê là như thế nào mặc dù hắn chưa bao giờ trải nghiệm.
Nhưng giờ khi hắn đích thân trải nghiệm thì hắn biết nó không dễ dàng như hắn đã nghĩ.
Kive nghĩ hắn sẽ không bao giờ phải trải nghiệm cảm giác đó nữa nhưng thế sự khó lường.
Khi khắn một lần nữa trải nghiệm cảm giác nhớ nhà thì khi đó hắn và gia đình đã thiên nhân cách biệt.
Kive không biết hắn còn cơ hội để trở về cái gọi là nhà không nhưng hắn cũng không quá vội vã.
Cha mẹ đã có 2 người anh của hắn chăm sóc, bạn bè của hắn không nhiều nhưng nếu thiếu Kive thì bọn họ có thể sẽ buồn nhưng cuộc sống vẫn sẽ tiếp tục.
Nên hiện tại Kive không còn gì vướng bận ở thế giới cũ, nếu tương lai có thể trở về thì hắn sẽ trở về báo tin bình an nhưng nếu không thể trở về thì hắn cũng không miễn cưỡng.
Nghe mâu thuẫn nhưng đây là hiện thực!
Suy nghĩ miên mang thì Kive chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.
Sáng hôm sau, Kive tỉnh dậy đi đến bên cạnh bờ biển dùng bao tay múc lên từng ly nước để rửa mặt, súc miệng.
Sau khi vệ sinh xong Kive đào từ trong cát gói thịt rắn, chỉ mới hé mở lớp áo mưa bọc bên ngoài thì từ trong bốc lên một mùi xác thối cộng với mùi tanh khó tả.
Hắn nhịn nôn mửa lấy tất cả thịt rắn ra và dùng đá đập nát từng miếng thịt một chỉ để lại phàn nội tạng còn nguyên.
Kive tạo ra một cái quần không có khoá kéo, kích cở chỉ lớn gấp 2 lần so với kích cỡ quần của hắn.
Dùng tay cột chặt 2 chân ống quần sau đó Kive chia đều phần thịt và nội tạng cho 2 bên chân quân.
Chuẩn bị xong hắn mang lên kiệt tác của mình đi vào rừng cùng với trang bị thăm dò như hôm qua.
Men theo đánh dấu đến thác nước thì hiện tại trên tay của Kive ngoài chiếc quần ra còn có thêm một vòng dây leo dài bị hắn cuốn quanh thân.
Đến thác nước Kive không đi về hướng thượng nguồn mà quẹo trái đi về hướng hạ nguồn, hắn cho rằng ở dưới này sẽ có nhiều cá hơn so với ở trên thượng nguồn.
Thì ra Kive làm tất cả những chuẩn bị này là vì hắn muốn bắt cá. Chiến 5 cặn bã như hắn thì đối tượng dễ ức hiếp nhất chỉ có thể là cá.
Tìm một nơi hắn cho là lý tưởng để thả câu, Kive dùng dây leo xỏ qua các lỗ ở lưng quần nhằm dễ dàng cho việc vớt cá lên.
Đồng thời hắn dùng dao đâm một vài lỗ nhỏ trên 2 chân quần nhằm giúp nước bên trong chảy ra nhanh hơn.
Làm xong chuẩn bị Kive hồi hội thả quần xuống hồ.
“ Mùi vị nặng như vậy kiểu gì cũng phải có đứa dính chiêu! “
Vừa tự an ủi mình hắn cũng không quên cảnh giác quan sát xung quanh.
Sau 5’ kiên nhẫn chờ đợi thì chợt từng đợt run nhẹ từ dây leo truyền đến.