Bắt Đầu Từ Một Cái Giếng Biến Dị

Chương 181: Sức Mạnh Bùng Nổ



“Hồi trước lúc vào núi tôi có hái được một ít thảo dược quý, thậm chí cả nhân sâm trên trăm năm cũng có. Mấy đồ hiếm này để không thì phí, nấu canh uống thì ai mà dám uống, thế là tôi định mang đi ngâm rượu.” Nhìn đến ánh mắt nghi hoặc của Khổng Hạo Văn, hắn cười ha hả kể lại.  

“Chú em đi vào núi sao? Ghê nha ghê nha. Nào nào, kể cho anh nghe một chút chuyện vào núi đi.” Khổng Hạo Văn nghe đến chuyện Cổ Dục vào núi thì nảy sinh hứng thú, hai mắt b ắn ra tia lửa hừng hực mà nhìn Cổ Dục.  

Thế là Cổ Dục kể lại ngắn gọn những chuyện phát sinh ở trong núi.  

Con người, chung quy cần phải biết làm màu một chút. Thấy Khổng Hạo Văn hào hứng muốn nghe như vậy, Cổ Dục cũng đem sự tình trong núi kể lại kỹ càng, đương nhiên những chuyện phát sinh liên quan đến nước suối hắn sẽ không kể đến. Nhưng đã kể thì phải làm cho đối phương sửng sốt, hãi hùng mới thú vị, nhất là những đoạn như ở Linh Xà cốc hắn đào được cái gì phát hiện điều chi, khiến Khổng Hạo Văn nghe đến tê cả da đầu.  

Vừa kể chuyện hắn ở trong rừng rậm gặp nguy hiểm như thế nào, Cổ Dục cũng đi về phía trang trại. Đi vào chỗ này hắn khổng khỏi âm thầm tán thưởng, không thể không nói cái trang trại nuôi hươu này kinh doanh thật sự rất tốt.  

Ai cũng biết động vật này ăn chay thì nước tiểu khai, ăn thịt thì phân thối. Cho nên không ít sở thú nơi nuôi hươu đều sẽ có một cỗ mùi khai khó ngửi. Nhưng không khí ở chỗ này lại khác, vừa trong lành lại thoải mái. Nếu có mùi thì cũng chỉ là rất nhạt, hoàn toàn không gây cảm giác khó chịu cho khách tham quan. Cũng chỉ có Cổ Dục đã đạt kỹ năng nấu nướng siêu đầu bếp, khứu giác được nâng cấp thì mới có thể ngửi được một cỗ mùi nhàn nhạt, người bình thường không thể ngửi ra.  

Hơn nữa chủng loại hươu được nuôi ở đây cũng thật phong phú. Đầu tiên đập vào mắt hắn là hươu sao, được xếp vào động vật được bảo hộ cấp 1 quốc gia. Nhưng mà bây giờ loại hươu sao này giờ đã có thể chăn nuôi được, hoàn thiện việc gia tăng số lượng cho nên thịt hươu sao ở trên mạng cũng được tiêu thụ không ít.  

Thực tế mà nói, thịt nai là một trong những loại thịt đỏ bổ nhất, so với thịt bò còn bổ hơn. Hơn nữa về cơ bản đều là thịt nạc, ăn vào hương vị tuyệt hảo.  

Ngoài hươu sao, trang trại này còn nuôi rất nhiều loại hươu khác. Ví dụ như tuần lộc Cổ Dục gặp qua ở trong rừng rậm, nai sừng tấm Bắc Mỹ, hươu sừng đỏ, còn có cả Hoẵng Siberia, còn có cả thần thú Đông Bắc hươu bào… Loại hươu gì ở đây cũng có, à không hẳn, cũng không phải loại nào cũng có, ít nhất thì ở đây không có hươu cao cổ.  

Trong trang trại lúc này có không ít người. Trong đó có một nhà ba người đến đây xem hươu, còn có người đến đây mua thịt nai, dạng gì cũng có.  

Ngay tại thời điểm Cổ Dục cùng Khổng Hạo Văn đánh giá những con hươu này, bỗng xuất hiện một người trung niên đi tới chỗ hai người bọn họ.  

“Hai vị là đến mua thịt hươu sao?” Nhìn qua khẽ đánh giá Cổ Dục, người này nghi hoặc hỏi.  

“À không! Chúng tôi không phải là đến mua hươu, mà là đến mua lộc nhung cùng dái hươu, chỗ các người có bán không?” Nghe được người này hỏi, Cổ Dục cũng nói ra ý đồ đến của mình.  

“Có có có, mời tới bên này.” So với thịt nai, lộc nhung cùng dái hươu càng là đồ vật đáng giá hơn, vì thế người này lộ vẻ vô cùng nhiệt tình. Sau khi bắt tay xong thì dẫn bọn Cổ Dục đi vào bên trong cửa hàng, vừa đi vừa giới thiệu.  

Lộc nhung giá tiền chênh lệch rất lớn. Dái hươu chủng loại cũng có khác biệt, giá cũng không giống nhau, kích cỡ lớn nhỏ giá tiền cũng theo đó mà thay đổi. Nai con là đắt tiền nhất, loại hươu lớn thì ngược lại dễ nói hơn.  

Lộc nhung được bày ở gian giữa là đắt nhất, gian bên kia thì rẻ hơn một chút. Người mua có thể trực tiếp ở đây cắt nhỏ, cũng có thể mua loại được cắt thành miếng nhỏ sẵn. Nhưng với loại được cắt sẵn này, người mua sẽ không biết được thứ được cắt là cái dạng lộc nhung như thế nào, cho nên tốt nhất vẫn là mua loại còn nguyên, sau đó nhìn nhân viên cắt ra.  

Cổ Dục ước chừng lọ rượu kia của mình, quyết định mua luôn mười cái lộc nhung tốt nhất, trực tiếp ở đây cắt thành lát. Tiếp đó lại mua mười cái dái hươu, toàn bộ đều là loại tốt nhất. Xong hết tất cả hắn mới cùng Khổng Hạo Văn rời đi, nhưng mà hắn cũng không vội về nhà. Hắn bị Khổng Hạo Văn mang đi trấn Ngũ Đại chơi, thuận tiện đi tiệm thuốc bắc xem. Dù sao thì những thứ đồ còn thiếu hắn cũng chưa có mua hết đâu.  

“Chú em ngâm rượu cho tốt, nhớ nhất định phải chừa lại chút cho anh đấy nhé.” Nhìn những thứ được mua đầy ắp trong tay Cổ Dục, Khổng Hạo Văn ánh mắt sáng quắc rồi yêu cầu.  

Sau khi đến trấn Ngũ Đại, Cổ Dục thấy tiêu số tiền này quả thực rất đáng.  

Khổng Hạo Văn còn giúp hắn hỏi thăm một chút để xem ở trấn Ngũ Đại tiệm thuốc nhà ai là tốt nhất, hơn nữa không được bán hàng giả, chất lượng phải đạt tiêu chuẩn. Sau khi hỏi thăm xong thì mới dẫn Cổ Dục đến.  

Mà Cổ Dục cũng tự mình trước tiên kiểm tra qua một chút, xác định chất lượng đều không có vấn đề mới yên tâm bắt tay vào mua. Nghe nói nếu muốn mua đông trùng hạ thảo loại tốt nhất thì cũng chỉ có ở đây mới mua được.  

Chất lượng của loại thuốc này được tính theo gram. Được chia làm 1 gram 2 cây, 4 cây, 8 cây, mười cây, càng mua nhiều thì càng rẻ hơn. Cổ Dục đương nhiên sẽ mua loại tốt nhất, 1 gram 2 cây, 500 gram cũng chính là 1000 cây, tổng cộng hết 150 ngàn. Đừng tưởng như vậy là đắt, kỳ thực không mắc chút nào. Đây đã là giá bán tốt nhất, rất công bằng.  

Cổ Dục mua đầy hai tay, cũng tiêu hết 300 ngàn. Bên cạnh đó hắn còn mua thêm cả cẩu kỷ, loại này chất lượng cũng không tệ, hắn mua thêm không ít. Cộng thêm một chút dược liệu để phối hợp, kế hoạch ngâm rượu xem như đã gần xong. Theo kế hoạch ban đầu hắn còn muốn mua cả rắn, cuối cùng lại không mua. Không nói đến những nguyên liệu khác, chỉ riêng ngâm rượu mà ngâm rắn thì rắn cũng phải là vừa chết, nhưng tiếc là xung quanh nhà Cổ Dục lại không có người nuôi rắn.  

Chủ yếu là bởi vùng Đông Bắc không có thói quen ăn thịt rắn, vẫn là phía Nam càng ưa thích món này hơn. Cho nên chỗ Cổ Dục ngay cả bán rắn còn sống nguyên cũng không có. Nếu đi tìm bắt lại sợ chúng là loài sống hoang dại, nhỡ bị nhiễm ký sinh trùng hay vấn đề đại loại thì hậu quả thật không dám tưởng tượng. Cổ Dục suy nghĩ kỹ vấn đề này xong thì quyết định không mua. Hắn thầm nghĩ nếu lần sau có cơ hội vẫn muốn mua một con, loại động vật này không chỉ đại bổ, hơn nữa dược tính còn cực kỳ cao. Nó đối với bệnh trúng gió, phong thấp, tê liệt đều có hiệu quả trị liệu, hơn nữa hiệu quả còn rất tốt.