Bắt Đầu Từ Một Cái Giếng Biến Dị

Chương 239: Bổ Sung Nhà Để Xe



“Ài! Thật là trùng hợp, cháu cũng tới công viên này đi dạo à?” Nhìn Đan Đình Đình, Cổ Dục mỉm cười hỏi.  

“Cháu tới phát trực tiếp vũ đạo, chẳng qua bây giờ đã tới trưa nên cháu nghỉ ngơi đi kiếm cái gì đó để ăn trưa, sẵn tiện lại đây xem những động vật nhỏ này. Mày vẫn khỏe chứ, Vua Núi.  

Nghe được câu hỏi của Cổ Dục, Đan Đình Đình cười tủm tỉm trả lời lại. Sau đó ngồi xổm xuống chỗ Vua Núi chào hỏi với nó, tuy nhiên ánh mắt lại lén nhìn Cổ Dục.  

Có thể trên thị trấn này sẽ không ai biết Cổ Dục nhưng mà cô và Lữ Thi Văn thì chắc chắn biết. Lúc đầu các cô chỉ biết Cổ Dục chính là một người đàn ông có tiền, dáng dấp lịch lãm, khiêm tốn, có năng lực. Đây là một người đáng để kết giao.  

Sau này khi Phùng Thư Nhân phát sóng trực tiếp về Cổ Dục, các cô còn nhớ rõ chính miệng Cổ Dục thừa nhận anh ta là một triệu phú vì vậy lúc đó các cô mới hiểu rõ hơn.  

Thật ra tiền ở xã hội bây giờ có thể không là gì nhưng mà khi đạt tới số lượng nhất định, đạt tới triệu phú hay tỷ phú thì lúc đó cũng sẽ mang đến cho người ta những đãi ngộ không tồi.  

Giống như Đan Đình Đình bây giờ vậy, nhìn bên ngoài giống như cô ấy đang nói chuyện với Cổ Dục một cách rất bình thường. Thế nhưng thật ra là cô đang cố thể hiện những mặt hoàn hảo của mình trước mặt Cổ Dục. Giống như câu nói phía trên của cô vậy, cô đang cố thể hiện cho Cổ Dục biết cô là một người thích nhảy múa, siêng năng làm việc. Hơn nữa còn là một người rất thương động vật, nhưng mà tất cả những thứ này Cổ Dục đều không có nghĩ tới…  

Hắn là một gã trai thẳng, cũng không có tỉ mỉ quan sát như vậy. Đối với hắn việc gặp Đan Đình Đình ở đây chẳng qua chỉ là trùng hợp gặp mà thôi, không có ý nghĩ gì khác nữa…  

“Đừng chạy!” Cổ Dục và Đan Đình Đình đang đứng nói chuyện với nhau thì đột nhiên có tiếng la hét từ chỗ đám người bên kia phát ra. Sau đó hai người thấy một người đàn ông với bộ mặt giận dữ đang đẩy đám người ra chạy về phía trước.  

Lúc này Cổ Dục mới nhìn thấy cái mà người đàn ông này đuổi theo… Là một con hamster sao?  

Nhìn người đàn ông này có lẽ là người bán hamster, không biết đã làm gì mà để xổng mất một con. Mà không biết con hamster này có phải do đang hoảng loạn không mà cứ đâm đầu về phía Cổ Dục lao tới.  

Khi nó chạy tới trước mặt Vua Núi, nó ngẩng cái đầu nhỏ của nó lên nhìn Vua Núi đang đứng sừng sững bên này. Nhưng khiến Cổ Dục bất ngờ đó là hắn đi qua nguyên con đường này vẫn chưa thấy có con vật nào nhìn thấy Vua Núi mà không sợ. Vậy mà con vật bé nhỏ này lại không biết sợ còn chạy đến trước mặt Vua Núi đã vậy còn đang cố gắng để trèo lên người của Vua Núi.  

Khi Vua Núi mới nhìn thấy con vật nhỏ này thì trong mắt Vua Núi cũng đầy nghi vấn, mà cũng có thể là kinh ngạc. Nó đang không hiểu vì sao con vật này lại không sợ mình?  

“Thật là thú vị nha!” Nhìn thấy con vật nhỏ đang chật vật leo lên thân Vua Núi, Cổ Dục mỉm cười. Sau đó bắt lấy nó đặt ở trong lòng bàn tay. Nhìn con vật đang ở trong tay hắn không ngừng giãy dụa, Cổ Dục cảm thấy nó trông thật buồn cười.  

Hắn càng nhìn càng cảm thấy con hamster này thú vị. Nó không chỉ không sợ Vua Núi mà có lẽ cả mình nó cũng không sợ. Mặc dù nó ở trong tay mình giãy dụa kịch liệt nhưng mà không có ý định cắn mình, thật đúng là quá thú vị. Quan trọng hơn là cảm giác nắm nó trong tay cũng rất tốt.  

Thật ra Cổ Dục không biết được rằng sở dĩ con chuột này không tấn công hắn là bởi vì trên người hắn có hương vị của nước giếng, vì thế nó sẽ không chủ động tấn công Cổ Dục.  

Đương nhiên cái này còn phải tùy thuộc vào trí thông minh của nó. Nếu như đổi thành một con hamster khác có lẽ nó vẫn sẽ công kích Cổ Dục. Dù sao thì trí thông minh cũng sẽ là cái quyết định cuối cùng.  

“À! Phải cảm ơn anh rồi!” Lúc này người bán hamster cũng đã chạy tới trước mặt của Cổ Dục. Nhìn con chuột trong tay của Cổ Dục, hắn ta có chút ngại ngùng chìa tay ra.  

Mà lý do khiến hắn ngại ngùng là gì?  Đó chẳng phải là bởi vì hắn ta mãi ngắm Đình Đình nên mới để con hamster này xổng ra ngoài hay sao. Ban đầu là do con hamster này đánh lộn ở trong đám nên hắn ta chuẩn bị bắt nó nhốt vào lồng riêng, thế nhưng do mãi nhìn Đan Đình Đình nên hắn ta không có chú ý đến nó. Vì thế mới bị nó cắn một phát, sau đó bỏ chạy khỏi tay của hắn ta.  

“Không cần, khách sáo! Con hamster này của anh bán bao nhiêu?” Nhìn con vật nhỏ trong tay mình, Cổ Dục nghĩ là hắn và nó có duyên nên rất hứng thú với nó.  

“À! Mười lăm tệ một con, tặng kèm theo một cái lồng.” Nghe Cổ Dục hỏi giá con hamster, người chủ này do dự một chút sau đó nói giá cho Cổ Dục biết.  

“Này! Ông chủ, ông đang lừa gạt bọn tôi đấy à. Rõ ràng ông ghi trên bảng là mười tệ một con bao gồm lồng, sao giờ ông lại tăng giá lên!” Nghe thấy lời nói của ông chủ, Đan Đình Đình bất mãn nói.  

“Ha ha ha! Là tôi nhớ lầm, là mười tệ một con.” Bị Đan Đình Đình vạch trần khiến ông chủ này ngại ngùng nở nụ cười, sau đó chột dạ nói.  

“Được rồi! Vậy thì 10 tệ nhưng mà tôi không cần lồng.” Nghe người chủ nói như vậy, Cổ Dục cười cười rồi đưa cho hắn ta 10 tệ. Sau đó hắn đem chú hamster để lên trên người Vua Núi, trên đời này duyên phận thật khó nói trước.  

Nếu như bây giờ con hamster này cứ như vậy chạy đi thì Cổ Dục cũng không quan tâm nó nữa. Bởi vì hắn cho rằng duyên phận của hắn với nó coi như chỉ tới đây thôi. Ngược lại nếu như nó theo Cổ Dục trở về nhà thì từ giờ nó chính là một thành viên trong nhà Cổ Dục.  

Sau khi Cổ Dục đem hamster này để lên người Vua Núi thì hắn chuẩn bị rời đi.