Bắt Đầu Từ Một Cái Giếng Biến Dị

Chương 264: Thúc Giục Cưới



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Loài ốc bươu này Cổ Dục lúc nhỏ cũng rất thích ăn. Lúc đó hắn hay cùng bố mẹ, ông nội và bà nội đi Cáp Nhĩ Tân chơi. Thường xuyên mua một bát ốc bươu nóng hổi, vừa đi vừa ăn.  

Nhưng sau này khoa học phát triển, hắn đã không còn ăn món này nữa. Bởi vì bên trong chúng có chứa một lượng lớn ký sinh trùng. Mặc dù nói nấu chín ăn sẽ không sao nhưng dù sao thì cũng có chút lo lắng. Huống hồ Cổ Dục thật sự rất chán ghét ký sinh trùng, cho dù là không nhìn thấy đi chăng nữa.  

Cũng có người biết được chuyện ốc bươu có thể ăn, còn ốc bươu vàng mới không thể ăn.  

Hơn nữa, Cổ Dục vì sao lại có thể nhận biết được đây là ốc bươu mà không phải là ốc bươu vàng?  

Nguyên nhân chủ yếu có hai cái, thứ nhất là về ngoại hình. Đối với ốc bươu thì sẽ có phần đít lồi nhọn ra phía sau trong khi đó ốc bươu vàng phần đít ốc lại bám sát vào trong thân ốc. Hơn nữa vỏ của ốc bươu vàng rất giòn, bóp một cái thì sẽ nát, khác với cái vỏ cứng của ốc bươu.  

Nguyên nhân thứ hai, cũng là nguyên nhân quan trọng nhất, đó là ốc bươu vàng là sinh vật cận nhiệt đới. Khu vực Đông Bắc ngoại trừ tỉnh Liêu Ninh thì hầu như đều có, tỉnh Hắc Long Giang cùng Cát Lâm thì không có. Bọn chúng không thích hợp với khí hậu nơi đó. Cho nên tại tỉnh Hắc Long Giang, nếu như thấy loài ốc này thì không cần lo lắng quá, vì đó chính là ốc bươu.  

Chẳng qua dù có là ốc bươu cũng vẫn không thể ăn.  

“Thứ này tạm thời đừng có ăn, bên trong chúng có nhiều ký sinh trùng, ăn vào sẽ rất dễ sinh bệnh.” Cổ Dục nhìn hai cô bé, giọng điệu từ tốn giải thích.  

“Ài! Không thể ăn sao?” Nghe thấy thế, hai cô bé đều có chút thất vọng gật đầu một cái, sau đó cũng không nói thêm gì. Trong đầu đang âm thầm chuẩn bị đem những con ốc này đập vỡ, lấy thịt ném cho vịt ăn.  

“Ài! Tiểu Dục, tôi thấy những con ốc bươu này hẳn là không có vấn đề gì đâu. Tú Tú, Phi Phi, hai đứa tìm thấy chúng ở đâu vậy?” Cổ Tuấn Tài từ xa đi tới, cười hỏi.  

“Tại bờ sông nhỏ ạ.” Cổ Tú Tú quay đầu, chỉ về hướng con sông mà bọn chúng vừa từ đó trở về.  

“Ừm, nếu là ở bờ sông nhỏ thì không có vấn đề gì, những con ốc này chỉ khi sinh sống ở trong nước bẩn mới có nhiều ký sinh trùng. Bờ sông nước chảy liên tục, gặp phải kí sinh trùng cũng rất thấp. Nếu như bọn chúng muốn ăn, vậy cứ cho bọn chúng ăn đi.” Cổ Tuấn Tài cười nói với Cổ Dục.  

Châm ngôn nói rất hay, lưu thủy bất hủ (+). Quả thực so với trong đồng ruộng thì bờ sông nước cũng trong hơn, ốc sống ở đó ký sinh trùng cũng sẽ giảm nhiều.  

(+)Nguyên cả câu châm ngôn là Hộ xu bất đố, lưu thủy bất hủ. Nghĩa đen là chốt cửa không bị mối mọt, nước chảy không hôi thối. Nghĩa bóng thể hiện việc sống phải có ý chí, cần vận động, suy nghĩ. Ở đây chúng ta hiểu theo nghĩa đen.  

Nói đi cũng phải nói lại, kỳ thực trên thế giới này, ký sinh trùng hầu như chỗ nào cũng có mặt. Tuyệt đối không nên cho rằng sinh vật trong biển thì sẽ không có ký sinh trùng. Cho nên Cổ Dục rất ít khi ăn đồ sống và sashimi, nếu có ăn cũng chỉ ăn cho biết.  

“Cái này… được rồi!” Nghe được lời nói Cổ Tuấn Tài, còn có Cổ Tú Tú cùng Lưu Phi Phi bày ra dáng vẻ hào hứng muốn ăn,. Cổ Dục nở nụ cười, tiếp đó lắc đầu nói.  

Kỳ thực hắn cũng muốn nếm thử lại một chút, tính ra cũng đã nhiều năm rồi chưa từng ăn lại món này.  

“Buổi trưa ở đây ăn cơm đi, hai anh em chúng ta cùng nhau uống một chút.” Cổ Dục đứng lên, quay người về phía Cổ Tuấn Tài mở miệng hỏi.  

“Ăn cơm thì không được rồi. Tôi buổi chiều còn có việc, để lần sau đi tôi mời.”  Thật ra Cổ Tuấn Tài rất muốn đáp ứng lời mời của Cổ Dục, phải biết đây chính là một ân tình to lớn. Thế nhưng hắn thật sự có việc quan trọng. Trên mặt hắn tràn đầy vẻ tiếc nuối, vẻ mặt này không giả được, có thể thấy được là anh ta vô cùng tiếc nuối.  

“Vậy được rồi! Tôi cũng không quấy rầy anh đi làm giàu nữa.” Cổ Dục cũng khách khí nói một câu, tất nhiên nếu đối phương có việc vậy thì đành tạm gác lại lần sau thôi.  

“Làm giàu cái gì chứ! Cậu mới là ông chủ lớn của tôi. Vậy nhé! Tôi đi đây.” Cùng Cổ Dục khách khí vài ba câu, Cổ Tuần Tài lập tức rời đi. Còn Cổ Dục, hắn cũng cầm túi ốc đi vào phòng bếp.  

Thịt ốc bươu rất dễ nấu chín. Nếu muốn ăn giòn vậy thì không thể đun quá lâu, nhưng nếu như nấu không kỹ, e rằng sẽ không giết được ký sinh trùng. Đây là hai vấn đề trái ngược, gần như không có biện pháp giải quyết.  

Nhưng Cổ Dục lại có cách giải quyết được cả hai, đó chính là dùng nước đá.  

Trước tiên đem ốc bươu bỏ vào nồi đun sôi kỹ, sau đó vớt ra cho vào nước đá để ướp lạnh, như vậy thì thịt ốc sẽ giòn sừn sựt. Nhưng để thịt ốc mềm thì đừng nghĩ tới, thịt mềm vốn không thể nào đi cùng với an toàn.  

Tiếp đó chính là xào ốc, món này phải làm cay. Rất nhanh Cổ Dục đã làm xong, khi món này được đặt lên bàn thì Cổ Tú Tú cùng Lưu Phi Phi đồng dạng cùng kéo tay áo lên, hưng phấn muốn là người đầu tiên được nếm thử.  

“Món này thật là ngon quá đi! Chỉ là cháu thích ăn cay hơn nữa cơ.” Nhìn dáng vẻ ăn ngon lành của Cổ Tú Tú cùng Lưu Phi Phi, Cổ Dục cũng động đũa gắp vài miếng. Kỳ thực hắn vẫn có chút kháng cự với món này, mặc dù biết những ký sinh trùng kia đều bị nhiệt độ cao g iết chết, nhưng trong nội tâm vẫn có chút bài xích.  

Nhưng khi nhìn Cổ Tú Tú cùng Lưu Phi Phi, còn có Phùng Thư Nhân, Lâm Lôi, Lý Vân Vân bọn họ ăn vui vẻ như vậy, Cổ Dục cũng không nhịn được động đũa mấy miếng.