Bắt Đầu Từ Một Cái Giếng Biến Dị

Chương 370: - Vây Bắt Dương Bân



Chương 386: Trẻ trâu  

             Khi Cổ Dục nhìn qua, phát hiện có không ít trẻ em cũng đang khiêng gậy gỗ và bao tải chạy đến với vẻ mặt vô cùng lo lắng.  

             “Dừng tay, cây óc chó khu này là của chúng tôi! Thôn Cổ Gia chúng mày mau cút đi!” Trong núi bọn trẻ con đúng là rất gấu, dù nhìn thấy Cổ Dục nhưng không hề sợ hãi chút nào. Tên nhóc cầm đầu là một thằng nhóc mập mạp khoảng bảy, tám tuổi. Một ngón tay chỉ vào Cổ Dục rồi lớn tiếng nói.  

             “Đinh Hoàn Tử, mày bảo ai cút đi hả? Mảnh rừng này thuộc về thôn Cổ Gia chúng tao. Muốn cút thì chính mày mới phải cút!” Lần này không cần Cổ Dục lên tiếng, Cổ Dũng bên này đã đứng dậy, tức giận mà hô lên.  

             Nghe lời nói của Cổ Dũng, Cổ Dục lập tức hiểu ra. Đám trẻ con này hẳn là người ở thôn Vĩnh Bình trên thượng du. Cũng chính là thôn của Đinh Quang mà Cổ Dục đã mua ếch Cỏ và chim đa đa.  

             Giống như Phùng Thư Nhân đã giới thiệu qua cho Cổ Dục, bởi vì liên quan đến nguồn nước nên quan hệ của thôn Vĩnh Bình và thôn Cổ Gia từ xưa đến nay không tốt cho lắm. Quan hệ mấy chục năm nay mới tốt lên một chút là nhờ đã từng cùng nhau đánh trận, cùng nhau buôn bán.  

             Lại thêm khoa học phát triển, nên vấn đề tranh đoạt nguồn nước cũng đã được giải quyết triệt để. Cho nên hai thôn mới có thể tương đối êm đẹp như hiện giờ.  

             Nhưng thế hệ trước lại thường xuyên mang mâu thuẫn với thôn Cổ Gia làm chuyện kể cho bọn trẻ nghe. Đương nhiên, cái này không chỉ có người thôn Vĩnh Bình kể, người già thôn Cổ Gia cũng kể chuyện như vậy cho đám trẻ. Cho nên bọn Cổ Dũng và Cổ Vận mới có địch ý như thế.  

             “Cổ Dũng, có phải mày ngứa da không?” Nghe Cổ Dũng nói xong, thằng nhóc mập bên kia cũng ra vẻ vén ống tay áo lên, cũng không để ý mình đang mặc là áo ba lỗ, ống tay áo đâu mà vén.  

             “Tao thấy mày mới ngứa da đấy!” Nghe được lời của tên nhóc đó, Cổ Dũng và Cổ Vận đều đứng dậy. Đánh trận thành huynh đệ, ra trận phụ tử binh. Cổ Dục với Cổ Dũng đứng trước Cổ Dục thì ngoan ngoãn là vì Cổ Dục có hỗ trợ.  

             Cha chúng, mẹ chúng, ông chúng đều dặn Cổ Dục là người có năng lực, không được chọc chú ấy tức giận. Đã thế trong nhà Cổ Dục còn có Vua Núi, lại có Vua Bầu Trời. Hai con thú có lực uy hiếp quá lớn, dẫn đến bọn chúng không dám hỗn láo, chị sợ Cổ Dục gọi bọn kia đến cắn mình.  

             Cuối cùng lại chính là do Cổ Dục làm đồ ăn quá ngon, cho nên bọn chúng mới đành ngoan ngoãn trước mặt Cổ Dục. Nhưng không có nghĩa là trẻ con ở độ tuổi này cũng sẽ ngoan ngoãn khi ở trường học.  

             Rõ ràng bọn chúng và tên nhóc mập mạp kia đánh nhau không phải ngày một ngày hai. Ngay lập tức ba đứa đã muốn xông vào một chỗ. Chứng kiến cảnh này, Cổ Dục có chút ngơ ngác, bọn chúng là không thèm nhìn đến mình sao?  

             “Đùng, đùng” hai tiếng. Gậy tre trong tay Cổ Dục vung lên, ngay lập tức ngăn cản hai đám trẻ sang hai bên. Sau đó, hắn đến trước mặt Cổ Dũng và Cổ Vận nhìn đến đám người bên thằng nhóc mập mạp kia.  

             “Này, người lớn trong nhà các cháu không dạy các cháu thế nào là phải xếp hàng theo thứ tự à? Muốn hái óc chó thì một là đi chỗ khác, hai là chờ bọn chú hái xong.” Đứng nhìn lũ trẻ con này, Cổ Dục nhướn lông mày lên, giả vờ hung dữ với bọn chúng, nói.  

             “Đúng vậy! Phải có trước có sau, tới trước phải đi ra cho người tới sau đến, người lớn trong nhà chú không có nói với chú sao?” Nghe được lời Cổ Dục, một tên nhóc đầu trọc, hơi gầy trong đám nhóc thôn Vĩnh Bình chạy ra, chỉ vào Cổ Dục nói.  

             “Hắc hắc, bộ giáo viên thể dục dạy các cháu ngữ văn hay sao hả? Chú phải gọi điện cho giáo viên chủ nhiệm để hỏi, cho giáo viên dạy dỗ lại các cháu!” Nghe tên nhóc này nói, đầu Cổ Dục cũng bốc khói trắng, đây gọi là ngụy biện kiểu hay sao?  

             “Bọn cháu mới học lớp 1, Đinh Tứ Hỉ mới có hai tuổi, bọn cháu còn chưa học cái này đâu! Lêu lêu lêu….” Nhìn Cổ Dục, đám trẻ con đều lè lưỡi, xoay mông lên, vẻ mặt đắc ý nói. Nhìn những thằng nhóc ngứa đòn này, Cổ Dục cảm giác mình sắp tức chết.  

             “Cháu cho chú biết, chú cũng đừng cậy lớn bắt nạt bé nha, bọn cháu trẻ con đánh nhau, đến cảnh sát cũng mặc kệ. Nhưng nếu chú đánh bọn cháu, cảnh sát sẽ bắt chú!” Có thể là cảm nhận được sát khí trên người Cổ Dục, lúc này tên mập mạp tên là Đinh Tứ Hỉ bên kia cũng cười bỉ ổi nói.  

             Đây là năm nay nó mới học qua luật bảo vệ trẻ em vị thành niên. Khi nó về nhà còn lấy cái này ra uy hiếp cha mẹ nó. Đương nhiên… nó bị đánh một trận te tua….  

             Sau khi bị đánh, nó lặng lẽ báo cảnh sát. Cảnh sát đến nhà quan sát, thấy là cha mẹ ruột đánh thằng con hư nên lại đi, sau đó…. Nó lại bị đánh trận nữa….  

             Về sau nó phát hiện, chiêu này không có tác dụng gì với cha mẹ. Tuy nhiên đối với người lớn ở bên ngoài vẫn có chút tác dụng.  

             Quả nhiên, sau khi nghe mấy lời của thằng nhóc, khoé mắt Cổ Dục không tự chủ được mà bắt đầu run rẩy, cũng không trách được bây giờ trên mạng toàn là đám trẻ trâu phản nghịch. Bọn này quá muốn ăn đòn!  

             “Đánh chúng mày không cần đến chú Dục, xem đây!” Đúng lúc Cổ Dục đang phân vân có nên vứt cái tôn nghiêm của người lớn xuống, để đánh bọn này một trận hay không, thì Cổ Dũng ở bên cạnh đã hét to, rồi ném một quả óc chó vỏ xanh sang.  

             Thứ này bên ngoài vẫn khá cứng chắc, bị đập trúng tất nhiên là đau. Hơn nữa, nhựa của nó còn có độc, chạm vào người là đen cả người. Có tắm cũng không sạch, lại bốc lên mùi khó ngửi.