Bất Diệt Kinh

Chương 3: Ma Tông Người.



Sáng hôm sau mặt trời vừa mới mọc thì Huyện Thanh Trấn đã bắt đầu nhộn nhiệp trở lên, tuy nơi này Tà Ma thường xuyên xuất hiện buổi triều và tối thường xuyên động đậy nhưng vào ban ngày là không giám chỉ vì thái dương là chuyên khắc Tà Ma.

Nếu nói Tà Ma nếu chạm vào Thái Âm chỉ là bị suy yếu một điểm, nếu như Tà Ma để ý một chút cố gắng rời xa ánh sáng mặt trăng thì vẫn có thể hoạt động vào buổi tối, còn buổi sáng thì thái dương thật là độc nhất đối với Tà Ma, Tà Ma nếu chạm vào một chút liền bị linh hồn thương nặng khó mà chạy thoát khỏi.

Trương Phàm sớm đã xuất hiện nơi này, hắn đêm qua vừa mới bước vào tiên đồ giờ nói đến tu luyện cảnh giới thì còn hơi xa vời, nhưng mà nếu muốn tìm kiếm phương pháp tu hành pháp thì có hơi khó khăn chỉ vì tu sĩ không phải nơi nào cũng có, mà giờ nếu như hỏi Tà Ma trong cơ thể thì sẽ bị chêu chọc cho nên hắn cũng coi như xong.

Nhưng mà cảm giác Luyện Khí Kỳ thật là quá mỹ diệu khiến cho Trương Phàm có hơi lân lân, dù là nội lực cao thâm đến đâu cao thủ trong giang hồ giờ đến trước mặt hắn thì có thể bị hắn một đập đánh bay, nói chung là bây giờ phàm nhân thật sự không phải là đối thủ của hắn rồi.

Trương Phàm đôi mắt lơ đểnh nhìn đến xung quanh, bây giờ chỉ cần một cái liếc mắt cũng đủ nhìn bao quát một khu phố, tuy không phải là ngóc ngách nào cũng nhận ra nhưng mà chỉ như vậy cũng là đủ rồi.

Trương Phàm chỉ một cái lách mình liền biến mất tại chỗ, lúc hắn xuất hiện đã là trong hẻm tối một gốc c·hết khó ai có thể nhìn thấy được nếu không tập chung quan xác, hắn đến đây tất nhiên là lấy đồ vật rồi bởi vì thân thể hắn bây giờ thật sự như một tên ăn mày vậy, quá là dơ bẩn.

Khi Trương Phàm xuất hiện trở lại trong ánh sáng thì hắn đã mang theo một bộ y phục đẹp hơn tuy không nói là cao quý nhưng vẫn có thể nói là rất là dể nhìn, cộng thêm bây giờ hắn là tu sĩ khuôn mặt đã được linh khí thay đổi càng lộ ra nét anh tuấn khiến cho nhiều cô gái trong trấn đều phải tim đập rộn lên ở dưới chỗ nào đó đều đã ước đẳm.

Trương Phàm vô cùng hài lòng với gương mặt này của mình sau đó lấy trong cơ thể ra vài đồng tiền xu hắn muốn đi mua cái gì đó bỏ vào bụng nhưng mà thật sự không có tiền.

"Phải nhanh chóng đột phá tới tu vi mới có thể tích cốc a".

Trương Phàm thở dài trong lòng thầm nghĩ nếu như kiếm tiền thì sẽ không đủ thời gian để đi tu luyện mất, nhưng mà hắn không lo lắng chỉ vì thời buổi này nếu có thực lực thì không sợ đói khổ.

Hắn ánh mắt lơ đảng cố ý hay vô tình liếc qua đ·ánh b·ạc chỗ trong lòng thì hiện ra một chút ý nghĩ xấu xa, hắn trực tiếp bước vào sòng bạc muốn kiếm ít tiền thật sự trân thành chỉ muốn kiếm chút tiền a.



Sau một thời gian sau quan môn lại có người báo án, sòng bạc trước trấn vậy mà b·ị c·ướp không còn để lại một mảnh bạc lẻ nào, hơn ba mươi hộ vệ trẻ tuổi b·ị đ·ánh cho c·hết tươi thủ đoạn vô cùng huyết tinh khiến cho người khác nghe thấy phải rợn người.

"Ta thật sự chỉ là muốn kiếm chút bạc a".

Trong nơi quán trọ nghe khách, Trương Phàm vừa nghe thấy cái này câu chuyện thì hắn chỉ biết thở dài bàn tay sờ sờ túi tiền.

Ban đầu hắn thật sự chỉ muốn thắng một số tiền rồi thôi vậy mà sòng bạc lại quyết chơi xấu muốn chặn của g·iết hắn đoạt bảo, vậy thì hắn không có gì cần nể nang trực tiếp mở g·iết, vừa g·iết vừa thu lấy tiền điều này khiến cho hắn bây giờ gia tài vô cùng giàu có, phải nói là có thể ăn mất vài tháng cũng còn dư giả.

"Vừa nhập tiên đồ thì lấy đi 30 cái tiểu sinh mạng, tiểu đệ đúng là đủ hung ác".

Trong tai hắn lại có lời nói nữ nhân chuyền tới, nói dường như Trương Phàm mới là cái Tà Ma chứ không phải là nàng.

Trương Phàm cũng không có gì suy nghĩ mà, thật sự tu sĩ g·iết người dể lắm, dể đến mức dù hắn g·iết 30 người cũng không có nghĩ là mình đang s·át h·ại sinh linh, điều này khiến cho Trương Phàm dần dần trong lòng mở ra biến hóa.

Trương Phàm nhấm nháp chén trà đắng, trong cơ thể linh khí lại bắt đầu lưu chuyển dần dần tẩy tủy rửa máu bắt đầu thay đổi cơ quan trong cơ thể, Trương Phàm đang lợi dụng linh khí yếu ớt ở đây để tẩy tủy phạt kinh cho mình nhầm khiến cho cơ thể hắn càng thêm mạnh mẽ hơn.

Lúc này bên ngoài cánh cửa xuất hiện một vị lão giả lưng còng xuống, vẻ mặt nhăn nheo sắc mặt lại cười hiền hòa vô cùng, từ từ đi vào ngồi xuống một khu vực.

Trương Phàm nhíu đôi lông mày, vẻ mặt hắn lộ ra không vui nhìn về lão già kia, hắn cảm nhận được mùi huyết nặng từ người kia phát ra quá nồng nàn, chắc chắn không phải người tốt lành gì.



"Lão già tránh xa ta một chút, mùi máu tươi trên cơ thể ngươi quá nồng khiến ta có chút không vui!".

Trương Phàm nói cái tay che lấy mũi mình, vẻ mặt ngập tràn khinh thường nhìn lấy Lão già kia.

Lão già sắc mặt cứng đờ khóe miệng lại nhếch lên, trên mặt hắn đột nhiên bao phủ sương lạnh hai mắt bắt đầu trở nên âm trầm.

"Tiểu oa, người trong giang hồ đừng nên nhiều lời ngươi có biết không!".

Lão già hừ lạnh, hắn chỉ trong chớp mắt biến mất tại đó, cơ thể hắn như là quỷ dị xuất hiện di chuyển trong bóng tối hướng đến Trương Phàm.

"Thật là phiền phức!".

Trương Phàm thở dài, ngón tay nhẹ nhàng bao bọc lấy linh khí một điểm chỉ ra một phát ngay lập tức đâm vào bóng tối một chỗ.

'Phốc...'.

Huyết hoa nổ ra vô số huyết quang bắn thẳng lên bầu trời tạo ra cảnh tượng đáng sợ.

"Còn muốn trốn hay sao!".



Trương Phàm hừ lạnh, cơ thể hắn cảm nhận rất rõ ràng linh khí xung quanh thấy rất rõ cái kia lão quái tồn tại nơi nào cho nên hắn cũng không có suy nghĩ nhiều.

Lão già lập tức xuất hiện trên một bàn gỗ, bàn tay huyết quang bắt đầu bao bọc lại thành nội lực, huyết bôn chưởng trực tiếp đánh ra hướng đến Trương Phàm muốn trực tiếp diệt sát hắn.

Trương Phàm không nói chỉ là xem lấy lão già ra tay như một thước phim tua chậm, cánh tay phải hắn phát ra ánh sáng bởi vì bao phủ bên trong linh khí một chưởng đánh ra khiến cho không khí xung quanh nổ tung đánh bay vô số bàn ghế.

'Oành!'.

Hai người v·a c·hạm với nhau đánh nát xung quanh mọi vật hữu hình, chỉ nhìn lại cánh tay của lão già b·ị đ·ánh nát trực tiếp phế đi hoàn toàn.

"Ma đạo người lấy nhân luyện dược chỉ có con đường c·hết!".

Trương Phàm hừ lạnh, vậy mà không có ý định cho Lão chạy thoát, hắn tiến lên cả người như là một quả đạn pháo bắn thẳng ra, không khí bị đạn pháo hình người càn quét trên đường đi.

'Đùng!'.

Quả pháo hình người vừa v·a c·hạm lão già kia chỉ một phát đánh vào, một viên thịt nát hình người không có chút nào sinh cơ b·ị b·ắn thẳng ra bên ngoài.

Trương Phàm lười biếng giủi lấy lưng mỏi, nhìn lấy mọi người đang kh·iếp sợ xung quanh hắn cũng không có nói gì khác, móc ra túi tiền vài đồng lẻ rồi để xuống chiếc bàn mình uống còn nguyên vẹn rồi quay đầu trực tiếp bỏ đi.

Ở phía sau Trương Phàm có nhiều người hoảng sợ hét lên, còn có vài người trong bóng tối hình như nhìn rõ cái kia người biến thành thịt nát thì đôi mắt đều co rụt lại, còn có mấy người tính khí nóng nảy hơn khuôn mặt tàn nhẫn đứng lên trực tiếp rút đao chém hai phát vào cụt thịt nát kia dường như có mối thù nặng đối với cái kia lão già.

Trương Phàm chỉ quay lưng bước đi nhìn cũng không có nhìn qua nhưng mà hắn chắc chắn mình sẽ nỗi nhất hôm nay rồi, nhưng mà hắn cũng không có bận tâm điều này chỉ vì bây giờ ở cái này phàm giới là nói thật hắn có thể đi ngang.

"Ta đều vô địch rồi, các ngươi tùy ý!".