Bất Diệt Kinh

Chương 5: Hợp Tác.



Thời gian Trương Phàm đ·ánh c·hết Lão Già kia đã sớm qua ba ngày, mà khoản thời gian này tin đồn hắn đã lan khắp giang hồ chỉ vì tên kia hắn g·iết c·hết là một cao thủ võ công cao nhất gần bằng với trưởng môn ma giáo.

Mà trong quá trình Trương Phàm chém g·iết lão già thì chưa đến nửa khắc vì vậy người ta đồn hắn là một cái lão đầu sống cũng phải hơn mấy trăm năm đang cải lão hoàn đồng.

Trương Phàm cũng không có quan tâm đến mấy chuyện nhảm nhí này dù sao bây giờ hắn ở nơi phàm tục này dường như là không có đối thủ cho nên cũng không quan tâm lắm.

Trương Phàm ở trong phòng trọ ngáp một hơi, theo hắn luân chuyển linh khí thì đã qua bốn cái tru thiên thời gian trôi qua cũng quá là nhanh nhưng mà tu vi hắn vẫn dậm chân tại chỗ phải nói là không có biến hóa gì cả.

Trương Phàm một hơi hít thở vẫn không có nản trí, hắn tự mình bước vào tiên đồ tuy thời gian mất mười năm nhưng vẫn xem là một cái thiên tài tu luyện, bây giờ chỉ cần dựa vào bản thân tuy không thể bước l·ên đ·ỉnh phong nhưng mà trở thành luyện khí hậu kỳ vẫn là tự tin nắm trong tay.

"Tiểu đệ đệ chúng ta hợp tác thế nào!".

Tiếng nói nữ tử mang theo mị hoặc lại phát ra trong tai hắn khiến cho Trương Phàm có chút nhột như là có một đại mỹ nhân kề vào tai hắn kể chuyện vậy.

Trương Phàm không có phản ứng đến nàng vẫn tiếp tục ngồi xếp bằng vận chuyển tru thiên muốn nhanh chóng bước vào Luyện Khí Kỳ bước thứ hai.

"Này này đệ có nghe ta không đấy".

"Phiền quá à".

Trương Phàm cuối cùng phản ứng đến nàng bực mình nói vô cùng cấu gắt đứng dậy, hắn tự mình rót cho bản thân chén trà nóng uống ừng ực xuống bụng.

"Ta nói này tiểu đệ cũng đừng quá cấu gắt như thế chứ, chúng ta hợp tác đi!".



Âm thanh mờ ảo bên tai của Trương Phàm lại phát ra, nếu như nam nhân khác nghe thấy lời nói mị mị này thì sẽ nghe theo răm rắp nhưng mà tiếc là đây là Trương Phàm hắn không có phản ứng chút nào chỉ ngửa đầu lên trời co giản cơ thể ra ngáp một cái.

"Thôi đi, chỉ là một cái tà ma cũng nói hợp tác với ta".

Trương Phàm lười biến nói, dường như chỉ có tu luyện mới có thể khiến hắn được sảng khoái tinh thần vậy.

"Ta chỉ cho ngươi cách tu luyện và chuyền cho ngươi công pháp ngươi giúp ta một chuyện!".

Tà Ma không chịu nổi nữa mà trực tiếp đưa ra điều kiện, muốn cho Trương Phàm động lòng.

Mà đúng như nàng nghĩ là Trương Phàm đúng là rất hài lòng điều này nhưng mà hắn cũng không dể gì đồng ý.

"Ngươi muốn ta làm gì a, nói trước là mấy cái phiền phức ta cũng không có nhúng tay ý định!".

"Được rồi được rồi, cái tên lười biếng này, chuyện này chỉ có thể là giúp ngươi tốt chuyện!".

Trương Phàm ngáp một cái, trong lòng khá là bực bội phiền phức, hắn chỉ muốn nắm yên có được công pháp không được hay sao chứ, không thể có bánh trên trời tự nhiên rớt xuống hay sao.

"Ngươi chỉ cần giúp ta g·iết tà ma thì được rồi a, với tu vi của ngươi hiện tại thì có thể gọi là dể dàng đi".

Thiếu nữ thì thầm trong tai của Trương Phàm, tiếng rên rỉ bên tai của thiếu nữ có thể khiến cho bất kỳ người đàn ông nào phải gục ngã nhưng mà Trương Phàm lại quá quen với cái con người này cho nên hắn không có để ý đến nàng.

"Điều này ta có thể làm nhưng mà ngươi có thể cho ta biết làm vậy giúp gì cho ngươi!".



Trương Phàm hỏi, hắn cũng phải hỏi rõ nếu không ký hợp ước với Tà Ma không c·hết cũng rơi nửa lớp da.

"Khanh khách... Tiểu đệ đệ đúng là rất là hợp khẩu vị của ta a, tất nhiên lấy lực lượng cực ác của Tà Ma để hợp thành chân thân của chính mình rồi, tới lúc đó tỷ mặc ngươi dày vò nha".

Nàng không chỉ nói ra những lời chêu chọc lấy Trương Phàm, mà còn chuyền vào đầu hắn một số hình ảnh thú vị khiến cho hắn phải nuốt một ngụm nước miếng, cả khuôn mặt đều đã đỏ lên giống như trái cà chua.

Trương Phàm nhanh chóng ngồi xếp bằng xuống tập chung lấy vận hành linh khí đánh bay tạp niệm trong đầu, nhưng mà bên tai của hắn lại vang lên lời nói muốn chảy ra nước vô cùng mị cốt.

"Ta cho ngươi cái này trước xem như là tỷ trả tiền nhà cho ngươi nha".

Trong đầu của Trương Phàm lại xuất hiện ra một số ký ức không phải của mình khiến cho Trương Phàm có chút nghi hoặc mở ra đôi mắt.

"Đây là một số phép thuật đơn giản dành cho Luyện Khí cùng một loại thần thông cấp bật không biết rõ về tốc độ".

Trong đầu của Trương Phàm lại xuất hiện ra lời nói giải thích về đóng ký ức này và cách sử dụng nó.

Trương Phàm vui vẻ đứng bật dậy, hai bàn tay nhanh chóng kết ra ấn quyết tích tụ lại linh khí trong tay mình, hắn mở ra bàn tay thì một ngọn lửa giống như đóa hoa nở rộ ra trên bàn tay của Trương Phàm.

Lúc này khóe miệng hắn cười không ngậm được mồm, thế là cả ngày đó hắn chỉ ở trong phòng tập luyện đến pháp thuật trong đầu muốn cho thuần thục hết.



Cái gì Hỏa Thuật, cái gì Thủy Thuật, cái gì ngũ hành nguyên tố hắn đều có thể thực hiện được rồi, khó nhất là một bộ pháp không biết cấp độ làm cho hắn say mê ở trong khó lòng rời xa.

Trương Phàm từ lúc bước vào tiên đồ đến giờ chỉ là giao chiến cũng chỉ dùng lực lượng linh khí bao bọc lấy cơ thể rồi bộc phát ra bên ngoài, nhưng bây giờ hắn cũng đều có pháp thuật cơ bản tuy cũng chỉ nói là Luyện Khí Kỳ pháp đơn giản nhất nhưng đối với hắn cũng đã đủ.

"Đúng là cái nhà quê chỉ có mấy loại pháp rác rưởi nhất trong rác rưởi mà đã mừng như vậy rồi, đợi ngươi học xong bộ pháp kia ta chuyền cho mới có thể rõ cái gì mới gọi là vô địch pháp".

Trương Phàm không để ý đến nàng chế giễu, hắn tuy xem bên ngoài mới có 14 tuổi nhưng nếu tính tuổi tác thật thì đã là một cái 30 tuổi người, đúng vậy hắn chính là một người xuyên qua.

Tuy xuyên qua cái thế giới có tiên ma đối với hắn ban đầu có chút sụp đổ nhưng mà càng về sau hắn liền thích thú hơn, ngay cả trong mơ hắn cũng muốn phun lửa nhả nước, thả sét bay lên bầu trời làm mọi chuyện tiên nhân có thể làm được, bây giờ hắn có thể sơ hiện làm được rồi.

"Một ngày nào đó ta cũng có thể vượt qua tinh không trở về lam tinh, dù là có qua bao nhiêu thời gian cũng phải làm được điều này!".

Thiếu niên Trương Phàm trong mắt bắn ra hai đạo ánh sáng mang theo ý định thấy rõ, lại tĩnh tâm vận hành tiếp tru thiên.

"Này này, đột nhiên lại có quyết tâm như thế làm gì, nói cho tỷ tỷ biết ngươi có phải hay không đang nghĩ chơi ta a!".

Qua mấy tháng sau cuối cùng Trương Phàm cũng đã xuất quan, hắn theo một đạo quang mang bắn thẳng lên thiên không xuất hiện trước chúng phàm nhân nhưng mà lại không ai để ý đến hắn cả, dường như Trương Phàm là một cái vô hình người.

"Luyện Khí Kỳ nhị trọng!".

Ánh mắt Trương Phàm phát ra ánh sáng lạnh lùng kh·iếp người, hắn cũng khó tin khi mình chỉ ở một nơi chuyên tâm luyện phép thuật vậy mà cũng có thể đột phá.

"Haizz... Không trách được a, thiên tư của ta quá kinh người!".

Trương Phàm vuốt ve trên đầu từng sợi tóc, tỏa ra một mặt không bận tâm nói, nhưng mà trong người hắn cái kia cô nàng đã xem rõ ý định trang bức của hắn cho nên xem thường cực điểm.

"Cũng chỉ là Luyện Khí Kỳ thôi, thời tỷ tỷ đỉnh phong cỡ ngươi ta có thể đập c·hết vô số tên!".

Lời nói là vậy nhưng mà nàng cũng hết sức kinh sợ thiên phú củ Trương Phàm, không cần ai dẫn dắt chỉ là một thân phàm nhân vậy mà có thể tự nhập tiên đồ, dùng mấy tháng ngắn ngủi ở một nơi cằn cỗi không có nhiều linh khí vậy mà nhẹ nhàng đột phá nhị trọng.