Ngày 2 tháng 8 năm 2024 tại Địa Cầu Tâm Ma Kiếp thôi diễn bên trong.
'Ting ting...'.
Âm thanh reo vang mang theo một loại kích thích tâm thần, sóng âm đánh thẳng vào tinh thần khiến cho từng sợi dây thần kinh đơn giản bị kích thích thức tỉnh lại.
Đây là loại chuông reo báo thức được những nhà khoa học âm nhạc nghiên cứu ra đơn giản là kích thích thần kinh làm cho tỉnh táo tinh thần người nghe, loại này âm thanh khiến cho người ta khi được kích thích làm cho tỉnh táo lại liền không có cảm thấy mệt mỏi mà càng thêm tinh thần tỉnh táo làm cho một ngày dài nạp thêm năng lượng.
Trương Phàm trong mơ hồ mở mổ ra đôi mắt mệt mỏi, tinh thần hắn bị loại này ngoại âm kích thích khiến cho thức tỉnh nhưng mà dù cho là loại này âm thanh báo thức cũng không thể nào xua tan được tinh thần mệt mỏi của hắn.
Không thể trách được, tối hôm qua hắn bị chó cấp trên cho bóc lột đến tận bốn giờ sáng, với lại chó cấp trên còn không cho hắn nghĩ ngơi còn bắt làm đúng giờ hành chính, mẹ nó tiền tăng ca còn bị cắt chém khiến cho nhân viên than trời trách đất, nói hắn chó thật chó đó nha.
Trương Phàm cố gắng cưỡng ép cơ thể mình hoạt động lại, tiếng xương sườn rơm rớp reo vang động khiến cho cơ thể một mặt rất là thỏa mãn, hắn bắt đầu lập lại quá trình vòng lặp thời gian giống nhau một buổi sáng, sau ba mươi phút sau hắn đi ra khỏi phòng trọ với một bộ dạng khác, không thể nói được là hắn vẫn rất là đẹp trai, cộng thêm bây giờ lên đồ tóc vuốt keo các kiểu thì mịa nó đúng là tướng mạo cao lãnh đại soái ca.
Trương Phàm vừa ra đường lớn cúi đầu xuống nhìn đồng hồ, bây giờ đã là bảy giờ ba mươi mà ca hành chính là bắt đầu từ lúc tám giờ cho nên hắn còn ba mươi phút nữa liền phải có mặt ở công ty nếu không liền bị chó cấp trên khấu trừ tiền lương của hắn rồi.
Hắn tiếp theo là đi vào tiệm cà phê mua cho mình một ly cà phê sữa kem, loại này thức uống khiến cho hắn cũng giống như là nước gây nghiện khiến cho tinh thần trở nên kích thích hơn, với lại mùi vị của kem cà phê hắn rất là ưa thích.
Hai mươi phút sau Trương Phàm liền có mặt tại công ty, đây là một cái media nhỏ chuyên phụ trách âm thanh ánh sáng cùng với chương trình sự kiện, còn hắn là người chuyên phụ trách team kỹ thuật lắp ráp thiết bị, cho nên bây giờ buổi sáng hắn đáng lẽ không cần lên công ty vì không có phụ trách vận hành, nhưng mà chó cấp trên lại khiến cho hắn lên công ty để ăn bớt tiền công, nhưng mà Trương Phàm cũng không thể nào mà nói lên gì cả, chỉ vì công ty quản lý media này ở ngoài nước cho nên cấp trên hắn là toàn bộ phụ trách công việc nơi này.
Trương Phàm bước vào media bấm vân tay check in như thường ngày, được hay không được cũng không có quan trọng, dù sao làm dấu vân tay cũng sẽ bị tên kia cấp trên lấy lý do để cắt xén tiền công, hắn quá là quen thuộc rồi.
Trương Phàm sau khi làm xong thủ tục check in vào công ty thì mới chú ý đến đám ở trong công nhân ai cũng ỉu xìu yếu ớt như là sắp c·hết vậy, tuy nói thời đại bây giờ tìm kiếm công việc ổn định là điều rất là khó khăn, nhưng mà mẹ nó cái này công việc cấp trên cũng quá hố rồi.
'Bóp bóp...'.
Trương Phàm vỗ tay phát ra thanh âm hai cái, rồi sau đó nhẹ nhàng nói lên hai từ để chính thức mở ra ngày làm việc bắt đầu.
"Trương Phàm đại ca, có thể hay không cho chúng ta ngủ thêm một chút".
"Đúng vậy đó Trương Ca, có hay không tìm ra cách gì hợp lý? Hôm qua còn tăng ca đến bốn giờ đây!".
Nhiều người lộ ra vẻ mặt cười khổ, bọn hắn thật sự rất là không chịu nổi tinh thần cũng thể xác bị bóc lột gắt gao.
Nhưng mà Trương Phàm cũng không còn cách nào khác, hôm qua hắn cũng tăng ca đến giờ đó đây, hắn hiểu cảm giác của mấy người này nhân viên nhưng mà không còn cách nào khác, đến lúc Trương Phàm định từ trối ra ý kiến thì lại có một giọng nói như là đang la hét róng giận vào mặt mấy người ở này.
"Mẹ các ngươi, không cần công việc làm nữa hay sao!".
Một cái tướng mạo to lớn như là hổ lớn, giận dữ trên khuôn mặt lại bị khắc lên một vết xẹo càng thêm lộ ra hắn hung tợn, người này thân hình cao gần bằng hai met, kinh khủng trên cơ thể lại toát ra một loại sát ý nồng nàn.
Trương Phàm hắn cũng không có quay lại cũng biết người đến là ai, cảm giác áp bách lần này quá khiến cho hắn kiềm chế, loại kia khí thế chỉ có người tập võ mới có thể toát ra cái cảm giác này.
"Tiểu súc sinh, ta cho ngươi tổng quan sát là coi trọng ngươi, ngươi vậy mà muốn làm phản rồi!".
Tiếng mắng mỏ mang theo ngữ khí khinh thường khiến cho Trương Phàm cảm thấy vô cùng khó chịu, nhưng mà hắn cũng đã trở thành thói quen với cái tên này.
"Cao tổng đừng trách Trương Phàm, dù sao anh ấy cũng không làm gì sai cả".
"Đúng vậy, tất cả là do bọn ta ảnh hưởng đến hắn".
"Các ngươi im mồm!".
Trương Phàm đôi mắt như điện có sức phản kháng lời nói nhưng mà mẹ nó không có năng lực này, hắn dù sao cũng chỉ là một cái thanh niên vừa mới tuổi 23 thì làm sao đối đầu được cơ thể khổng lồ gần hai met người tập võ cơ chứ.
"Cái này việc ta không cần!".
Một người không chịu nổi tình thế áp bức nữa mà run rẩy hét lên, hắn thật sự không muốn chịu đựng một ngày 24 tiếng mà góp mặt trong công việc hết mười chín tiếng, với lại còn không có tiền động lực để tăng ca nữa.
"Ăn h·iếp Trương Phàm đại ca ta, việc này ta cũng không muốn!".
"Ta không muốn nữa rồi!".
"Được rồi cái này ta không cần tiền lương tháng này, ta nghĩ luôn!".
Nhiều người phản ứng kịp được cũng hưởng ứng đồng loạt ra miệng nghĩ việc, đây có thể là nổi giận góp nhặt sự phẫn nộ quá mức, bây giờ cũng như là tức nước vỡ bờ một lần trực tiếp bộc phát ra bên ngoài.
"Câm miệng cho ta!".
Cao Tổng cười lạnh, rất là kiêu ngạo bàn tay chợp tới chỗ Trương Phàm đang đứng, hắn nghĩ là chỉ cần nắm đầu thằng đứng đầu gây ra chuyện đầu tiên thì chắc chắn đám còn lại sẽ ngoan ngoãn nhận thua.
Trương Phàm không có gì phản ứng liền bị một bàn tay đập bay ra nằm rạp xuống mặt đất, chỉ thấy bên trái khuôn mặt hắn đã lưu lại một vết tích đỏ âu in vào cái bàn tay rất là chói mắt.
"Hừ... Ăn cháo đá bát!".
Cao Tổng liền đội cho Trương Phàm một cái mác chó, dù là Trương Phàm lúc nãy đến giờ khi hắn xuất hiện liền không có nói gì, nhưng mà Cao Tổng chính là trực tiếp ra tay đập bay hắn ra bên ngoài, ly cà phê sữa Trương Phàm mới mua được cũng theo hắn rớt xuống đất.
"Mẹ nhà ngươi dám đánh Trương Ca!".
Một người công nhân hừ lạnh không chịu nổi nữa, hắn liền mang theo cái ghế đằng sau lưng mình một cái vung tay trực tiếp định đập vào trên đầu của Cao Tổng.
Cao Tổng ánh mắt hung ác bàn tay đỡ lấy ghế sắt, chân phải dùng lực cực mạnh đá một phát bay mạnh cái bàn ra khỏi đám công ty, còn tay còn lại lại một quyền đấm thẳng ra bên ngoài.
Trương Phàm từ từ đứng lên, ánh mắt ảm đạm bùng phát ra kinh khủng sát ý nhắm ngay thẳng vào cột cổ của tên kia Cao Tổng đập tới, đòn này cực kỳ hung ác lại mang theo sát ý cực mạnh muốn g·iết người, Trương Phàm là thật sự tức giận đến phát điên.