Bất Diệt Kinh

Chương 57: Viên Mãn!.



Chương 56: Viên Mãn!.

Trương Phàm từ từ đứng lên, ánh mắt ảm đạm bùng phát ra kinh khủng sát ý nhắm ngay thẳng vào cột cổ của tên kia Cao Tổng đập tới, đòn này cực kỳ hung ác lại mang theo sát ý cực mạnh muốn g·iết người, Trương Phàm là thật sự tức giận đến phát điên.

Nhưng mà lúc này Trương Phàm bàn tay dường như là bị đồ vật gì đó bắt chúng, một cái bàn tay to lớn đang bóp chặt lấy tay phải của hắn siếc thật chặt một cái.

'Răng rắc!'.

Tiếng vỡ vụn mang theo máu tươi chảy tràn ra bên ngoài, có thể hiện thấy rõ cái kia bàn tay bị bóp chặt kia như là không thấy xương ỉu xìu xuống dưới, nhất là cái kia khớp bàn tay đều hiện ra màu trắng xương cốt.

"A...".

Tiếng hét mang theo đau đớn chuyền ra khắp nơi này công ty, một loại đau đớn đến cực hạn chịu đựng trực tiếp đập vào trong người hắn khiến hắn không chịu được mà hét to.

"Trương Ca!".

Nhiều người công nhân trước kia được Trương Phàm chiếu cố cũng nhanh chóng chạy tới bao quanh lại hắn không cho Cao Tổng bước thêm một bước nào, sắc mặt bọn hắn tuy là trắng bệt nhưng mà ánh mắt lại vẫn kiên định phát ra ánh sáng sát khí nhìn thẳng vào Cao Tổng.

"Bọn làm công cũng chỉ như chó c·hết qua đường cũng dám làm hỏng chuyện tốt của lão tử, đám súc sinh các ngươi hôm nay ta tuyên bố đều bị xa thải!".

Cao Tổng hừ lạnh một tiếng, trong ánh mắt không có gì che dấu lộ ra khinh thường, trong mắt bọn hắn người thì đám này vừa không có bối cảnh lại là không có tiền thì đều không đáng làm người, bọn này chỉ là đám gà đất chỉ nên đợi người như bọn hắn đi gặt long mà thôi.



"Nghĩ thì nghĩ, ai cần cái này công việc đất chứ!".

Một người đứng trước mặt của Trương Phàm cố gắng run rẩy mở ra miệng lớn nói.

"Nói nhiều với loại người này làm gì, ỷ có chút tiền vậy mà ăn h·iếp chúng ta người dân".

"Đừng nói nữa, mau đưa Trương Phàm đi bác sĩ xem v·ết t·hương!".

Lại có người tỉnh táo lại nói, chỉ vì phía sau người kia đã sớm ngừng la hét mà ngất xỉu vì đau đớn, hắn lại càng sợ thêm chính là tên kia Cao Tổng không cho bọn hắn yên ổn đi ra ngoài thì làm sao bây giờ.

Cũng may là tên kia Cao Tổng có thể là khinh thường cùng bọn hắn ra tay, đến khi đi ra khỏi công ty thì cũng không có gì bất ngờ xảy ra.

...

Mà đến khi Trương Phàm mở ra đôi mắt thì đã thấy mình đã ở bệnh viện rồi, ánh mắt hắn hiện rõ ra sự mệt mỏi và vô cùng đau đớn, nhưng mà bên trong sâu ánh mắt kia lại có một tia hận thù khó ai có thể phát giác ra được.

"Trương ca, ngươi tỉnh rồi sao".

Bên cạnh hắn người công nhân được Trương Phàm trước kia giúp đỡ bây giờ đang ngồi trực đêm canh chừng hắn, hắn tên là Diệu Hướng.

"Diệu Hướng là ngươi ư".



Trương Phàm mệt mỏi dơ lên ánh mắt ngắm nhìn lấy thanh niên bên cạnh mình, chỉ một thoáng chóc này hắn mới cảm nhận được cơ thể mình là thế nào nặng nề, cơn đau đớn đến từ tay phải khiến trong đầu của Trương Phàm có chút tê dại.

"Trương Ca đừng có cử động nhiều, để ta lấy cho ngươi thức ăn".

Trương Phàm từ chối đưa ra ý kiến vẫn là cố gắng thân hình ngẩng lên khuôn mặt trắng bệt, bên trong tâm trí hắn vẫn hiện ra thân hình dữ tợn của Cao Tổng kia khiến cho hắn có chút lộ ra từng tia sát ý.

Diệu Hướng lần nữa mang theo cơ thể mệt mỏi của Trương Phàm hướng đến ghế từ từ dìu dắt ngồi xuống, hắn sắc mặt như thường cầm lên điện thoại bấm một số liên lạc rồi gọi ra.

"Alo, Trương Phàm đại ca đã tỉnh dậy rồi đây".

...

Theo một thời gian sau khi Trương Phàm tinh thần chậm rãi thanh tỉnh lại thì hắn sờ sờ lấy cánh tay phải mình một mặt cười khổ, bây giờ hắn có thể gọi là thất nghiệp.

"Trương Phàm đại ca, cái tên kia khốn kh·iếp đã phong sát chúng ta trong nghề rồi!".

Diệu Hướng buồn phiền nói, lần này bọn hắn công việc thật sự mất đi hoàn toàn, công sức kinh nghiệm mấy năm nay cũng trực tiếp bị bỏ qua làm lại từ đầu.



"Không bất ngờ".

Trương Phàm vẫn bình tĩnh như trước, việc này cũng đã nằm trong suy đoán mức độ nhẹ nhất, hắn chính là kẻ học cấp cực thấp không có bằng cấp gì cho nên tìm việc cực khó, cơ duyên may mắn được mấy năm trước nhận được vào trong công ty có cấp trên cũ được chiếu cố rất nhiều, hắn một mực học hỏi tiến về phía trước cuối cùng cũng bước đến vị trí ngày hôm này nhưng mà lại bị một cái vừa mới quản lại media này cho đi đuổi việc, còn là phong sát hắn ở trong cái ngành này, không có bằng cấp hắn bây giờ phải nói muốn kiếm việc ở cái xã hội này thì đều vô cùng khó khăn.

Trương Phàm tiếp theo thời gian cũng chỉ có thể nằm ngửa tìm cơ hội xem có thể lật bàn hay không, còn bây giờ hắn chỉ biết là mình đang rất là đói bụng mà thôi, nhẹ nhàng ăn vào hai tô cháo lồng sau đó tiếp tục nằm về chiếc giường bệnh của mình.

Bóng tối bắt đầu kèo xuống mang theo một loại tịch mịch đêm tối bao phủ lấy xung quanh căn phòng, cảm giác cô đơn khiến cho người khác phải sợ hãi kéo theo vô số nổi lòng khó nói hết buông xuôi ngược vào dòng hồi ức theo suy nghĩ của Trương Phàm liên tục thôi động.

Hắn nghĩ đến người chị bên ngoài thì lạnh lùng thường xuyên la mắng hắn nhưng thật sự nội tâm quan tâm che trở hắn nhiều thế nào.

Hắn nhớ đến người cha ở dưới quê nhà tuy thân hình đã lọm khọm do tuổi tác đã ở khoảng xế chiều nhưng thường khi hắn về quê luôn thấy ông đứng trước cổng mong chờ hắn, cái kia bóng lưng trước kia là cao lớn như thế, là vĩ ngạn như thế nhưng bây giờ đây đã ốm yếu không chịu nổi, cái kia bóng lưng vẫn đứng trước cửa nhà mỗi buổi tối nhìn về phía bầu trời nơi xa mong chờ hai đứa con mình về.

Trương Phàm trong bóng tối hai con mắt hiện ra đỏ âu đau lòng, hắn hình như cũng là không có phát giác được hai dòng lệ mang theo tiếng nghẹn ngào từ trong cổ họng từ từ yếu ớt chảy ra ngoài.

Còn cái kia xinh đẹp nhất nữ nhân trong lòng hắn, cái người mà lúc hắn chỉ mới chín tuổi mà đã rời xa cõi đời này, tuy vậy cái khuôn mặt kia vẫn khắc ghi sâu trong trí nhớ hắn không giờ khắc nào có thể quên được, nàng chính là mẹ hắn.

Trương Phàm hắn lúc tuổi còn phản nghịch nhất không có quay lại nhìn chị một cái liền quay đầu bỏ đi, cũng chính là hắn chỉ vì xích mích nhỏ nhặt muốn né tránh sai lầm của mình hơn ba năm chưa có về quê nói nên hai từ "xin lỗi" đối với người cha của mình thốt ra.

Trong bóng tối bệnh viện nơi đây, yên bình mang theo tĩnh lặng cảm giác cuống theo một chút kỳ lạ hắc ám khí tức, vậy mà ngay tại thời khắc này chính là lúc Trương Phàm có thể tỉnh lại tâm thần suy nghĩ ra được chuyện ngu ngốc mình đã từng làm, hắn thở ra một hơi dài.

Bên trong sâu hai con mắt, cái kia sát ý được che giấu cũng đã không còn nữa, trong vắt hai con ngươi lộ ra một loại thanh minh khó ai có thể phát giác ra trạng thái này, đầu óc hắn hiện giờ có thể nói chưa bao giờ xuất hiện loại kia tỉnh táo, cánh tay phải bị bẻ gãy kia vậy mà chỉ trong thoáng chóc này đau đớn cũng ngừng lại.

Mà ở bên ngoài bệnh viện không ai có thể phát giác được, có một cái bóng hình mờ ảo đang lơ lửng trên không trung nhìn thẳng vào trong phòng lớn luôn chú ý đến Trương Phàm từng nhịp thở, từng cái động tác đều rơi vào ánh mắt của hắn, hắn nhẹ nhàng mở ra miệng thì thầm nói.

"Trương Phàm rốt cuộc ngươi là thế nào, tại sao ở trong cái này kiếp vậy mà vẫn có thể bước ra một bước này!".

Thanh minh trạng thái, liền giúp cho Trương Phàm cảnh giới bước vào hoàn thiện luyện khí bên trong kiếp Trúc Cơ, thành tựu Luyện Khí Đại Viên Mãn.