Bất Diệt Kinh

Chương 58: Về Quê.



Chương 57: Về Quê.

Thân hình bên ngoài bệnh viện đôi mắt lộ ra như đao băng lảnh, sắc bén như điện ngón tay đưa lên một lúc nhưng lại tới lúc giữa hiện ra hắc mang thì dừng lại giữa không trung.

"Nếu ta làm vậy thì cái kia thiên nữ sẽ phát hiện ra ta mất, khí vận của nhân tộc khóa chặt ta quá gắt gao".

Mờ ảo bóng người kia chỉ trong một cái chớp mắt này thôi hiện ra đình trệ ở đó, hắn thở ra một hơi dài rồi biền mất tại kia, mà trước sau thời gian dù là hắn xuất hiện bên cạnh cửa sổ trước mặt Trương Phàm, thì hắn cũng không thể phát giác được cái kia thân hình mang theo khí tức chán ghét kia dù chỉ là một lát.

Tận chín giờ sáng hôm sau, tuy là Trương Phàm một đêm không ngủ suy nghĩ lung tung, nhưng tinh thần hắn vậy mà không có hạ thấp càng là sảng khoái như là ăn thuốc đại bổ vậy.

Tay phải Trương Phàm không hề lộ ra bất kỳ đau đớn gì, mà còn có chút lành lạnh dể chịu, đây là loại cảm giác mỹ diệu hắn trước giờ chưa bao giờ cảm thấy.

Trương Phàm mang lấy điện thoại trên bàn mở ra ứng dụng tiết kiệm, hắn trong mắt hiện ra một vẻ vui vẻ chỉ vì số tiền trong tài khoản của hắn vẫn còn chưa bị cẩu cấp trên cho băng.

Hai trăm sáu mươi triệu, đây là khoản tiền hắn đã tiếc kiệm mấy năm nay rồi, nếu như tên kia không ăn bớt tiền lương của hắn thì Trương Phàm tự tin bây giờ hắn liền có thể mang theo tiền tỷ trong tay.

Trương Phàm bấm điện thoại đặt xe một chuyến từ đây về quê mình, hắn tối qua đã suy nghĩ rất nhiều rồi, dù sao cũng bị đuổi việc cho nên có thể về quê tự cho mình mở ra sự nghiệp riêng vậy.



Trương Phàm trong đôi mắt hiện ra ánh sáng kỳ dị, trong đầu vậy mà nhanh chóng suy nghĩ sáng suốt vài khả năng có thể phát sinh ra.

Nhất là tên kia Cao Tổng đã cắt đứt toàn bộ thông tin media trong nước với chủ công ty mẹ cho nên hắn mới có thể tự tung tự tác đến như này, mà trong công ty mẹ chắc là có người của hắn chóng lưng cho nên mới có khả năng này, việc này chứng minh hắn muốn quay lại cái nghề này là điều không thể nào.

Trương Phàm sau đó gửi tin nhắn cho vài người bạn thân rồi sau đó vui vẻ đi ra khỏi cửa hướng về phía gần nhất cửa hàng đi tới.

...

Lúc này trong động phủ của Giao Tiên, cách đây thời gian trận chiến của các đại tu sĩ đỉnh cao nhất ở bí cảnh này đã diễn ra đi qua nửa tháng, sau thời gian đó thì đám người Thiên Tử, Cổ La, cùng với Nguyên Phương vẫn chưa có tin tức, mà ở phương xa tiếng chấn động vẫn vang lên run động trong lòng chúng người.

Giao Tiên hiện ra đôi mắt đẹp óng ánh lắp lánh trong bóng tối, hiện ra bên trong là vô số trí tuệ sắc quang, tập trung lại thần thức vào trong miếng ngọc bội, khóe miệng nhếch lên nụ cười xinh đẹp như tiên, khiến cho bóng tối quanh đây cũng bổng nhiên bừng ra ánh sáng đẹp đẽ, xung quanh không tô điểm cho nàng hoàn thiện, mà là nàng khiến cho không gian càng thêm rực rỡ hơn.

"Vậy mà viên mãn rồi!".



Đôi mắt đẹp của Giao Tiên chú ý đến thân thể của Trương Phàm đang phát ra ánh sáng, vô số đạo văn hiện ra bao phủ lấy thân thể của hắn, lại là có nhân tộc khí vận bao phủ lấy thân hình của Trương Phàm gắt gao khống chế lấy bên trong sát ý Tà Ma.

Miếng ngọc bội phát ra ánh sáng quang mang nhất đang cố gắng áp chế lấy kinh khủng năng lượng ba động kia chuyền phát ra ngoài, kinh khủng linh khí đột phá bắt đầu quanh quẩn lấy miếng ngọc bội mong muốn thu nhập vào bên trong chuyền vào cơ thể của Trương Phàm.

Trên người Trương Phàm hiện ra thất ảnh ánh sáng, ba động kinh khủng đến mức lan tràn ra ngoài quang mang đến cực điểm, đó chính là năm màu của ngũ hành Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ, và Bất Tử cùng Trường Sinh lực lượng đang hòa trộn vào lẫn nhau mong muốn sinh ra lực lượng mới, đó chính là Bất Diệt.

Giao Tiên ngồi xếp bằng trên không trung, ba động Trúc Cơ Trung Kỳ lan tỏa ra ngoài lan ra khắp nơi xung quanh hang động, mạnh mẽ bộc phát năng lượng đây chính là cảnh cáo xung quanh chúng người không thể đến gần, nàng chính là Thiên Nữ Nhân Tộc ai dám không tuân cơ chứ, chỉ có mấy cái kia chủng tộc người không có ánh mắt tưởng có bảo vật liền chạy đến, nhưng mà chưa đến một giây đều bị mấy cái nhân tộc tu sĩ đánh cho lui về phía sau.

...

Buổi trưa đã đến, làng quê cây cỏ khắp nơi lộ ra đơn sơ nguyên thủy, càng là không có như trên thành phố xe lớn nhà cao ồn ào không khí ô nhiễm đến cực điểm, mà nơi đây không khí trong lành chỉ cần hít sâu một hơi liền khiến cho tinh thần được tỉnh táo rất nhiều.

Ánh nắng rực nóng kéo xuống vùng trời nhưng lại bị bóng cây lớn che trở khiến cho mặt đất cũng có bống dáng cây lớn vô cùng rõ ràng, một chiếc xe buýt chạy ngang qua vùng quê lại dừng ở chạm dừng, mà mấy cái hành khách bước xuống lại là ba cái nam nhi lớn tuổi tầm hai mươi đến hai sáu, người chính giữa đó chính là Trương Phàm, còn hai người bên cạnh hắn đó chính là hai nhân viên cũ của anh ta.

Hắn lần này về quê chỉ có mang theo hai thằng đệ luôn bên cạnh hắn mấy năm nay, còn hơn sáu người khác đều đang ở trên thành phố kiếm chỗ thiết bị chuẩn bị di chuyển về quê làm một vố lớn.

Trương Phàm hít sâu một hơi tinh thần bắt đầu tỉnh táo lên, đôi mắt lóe lên tinh quang mang theo hai người đi đến một nới, đó chính là nhà của hắn.



Đã qua mấy năm này hắn không hề liên lạc với gia đình mình, lần này hắn cũng không có thông báo trước mà là muốn tạo ra một bất ngờ cho cha mình.

"Nơi đây thật là bước đầu của chúng ta sao Trương Phàm?".

Người bên cạnh hắn hỏi dò, nơi này tuy là rất thoải mái giúp tinh thần được thư giản nhưng mà thật sự quá vắng vẻ, thật sự không phải đúng đắn địa phương lập nghiệp.

Trương Phàm nhìn hắn một cái rồi cũng không có trả lời gì cả, hắn lần này về quê lập nghiệp chỉ là một mặt mà thôi, mặt khác chính là muốn biết thật sự cái kia sự kiện có thể hay không để nó lộ ra ánh sáng.

Trước giờ hắn chỉ biết mẹ hắn mất sớm nhưng lại không biết vì sao nàng ra đi chỉ vì lúc đó hắn còn quá nhỏ, lúc đó hắn còn suy nghĩ như là một đứa trẻ chỉ biết chơi đùa chưa lớn, ngay cả logic đơn giản nhất để suy đoán như thế vậy mà cũng bỏ qua.

Cái kia thời gian không hợp lý cho lắm, lúc kia là thời cao điểm khi có chuyện xảy đến thì mấy ngày sau ba lại làm việc giải quyết nhanh gọn hầu như không cho ai phát giác, ba và mẹ hắn từ nhỏ đều là cô nhi được người khác nuôi lớn cho nên tình cảm cực sâu, không có lý nào mà t·ang l·ễ lại làm sơ sài như vậy được.

"Ta có chuyện gấp cần phải đi trước, các ngươi chuẩn bị dụng cụ và thuê mướn phòng công tác đi!".

Trương Phàm chỉ là để lại một câu sau đó gửi vào tài khoản mấy người một trăm triệu để đi dạo mua mặt bằng, đất ở dưới quê không nói là rẻ nhưng mà so với thành phố thì vẫn đủ dư sức để mua cho nên hắn không hề lo lắng điều gì cả.

Hai tên tiểu đệ cũng răm rắp làm theo, trong mắt bọn họ thì Trương Phàm là tài năng người đủ để gánh vác một phương, dù sao bọn hắn đều bị phong sát ở thành phố rồi thì sao không theo hắn đánh ra một con đường sự nghiệp riêng.