Gió mát thổi qua mang theo cơn lạnh lẽo của mùa đông lạnh buốt khiến cho nơi này vùng quê càng lộ ra một nét xa xưa, dưới gốc cây tùng giai điệu nổ lách tách của gỗ đỏ đang tắm rửa bên trong ngọn lửa cháy từ từ t·hiêu r·ụi lấy lộ ra nhiệt độ ấm áp làm diệu lại không khí mùa đông lạnh lùng nơi này.
Bên cạnh ngọn lửa lớn kia là một bóng người hiu quạnh đang ngồi đó thân hình già nua còng xuống, ngọn gió lạnh thổi qua mái tóc bạc của ông ta để lộ ra da vẻ nhăn nheo bị ngọn lửa hồng thấu chiếu xuống càng thêm khắc rõ từng vết nhăn trên mặt.
Lão đầu tử mái tóc bạc trắng xóa như là tơ bạc phất phơ bay trong gió, tay mang theo khắc đao bén nhọn từng đao từng đao một tạo nét ra hình hài mộc nhân vô cùng chú trọng, mà mộc nhân trên tay của hắn bên trong vậy mà có chút sinh mệnh ba động, mà hai mắt ảm đạm theo khắc đao của hắn thôi động lại là phát ra ánh sáng kỳ lạ khó ai có thể phát giác được.
"Xem ra Phàm Nhi cũng nên trở về!".
Hắn trên khuôn mặt tuy già nua nhưng lại có chút hiện ra đường nét gọt dũa đôi chút giống Trương Phàm, lão đầu này tên là Trương Sư chính là cha của Trương Phàm.
Lúc này cũng có một hình ảnh người xuất hiện bên cạnh ngọn lửa đỏ, thân hình hắn tràn ngập ra oán nghiệp làm cho người ta phải lộ ra chán ghét, khuôn mặt cùng thân hình hắn vậy mà lại giống như Trương Phàm y như đúc, đặc biệt là ánh mắt kia thể hiện ra âm trầm chi ý đủ để bốn phương bóng đêm hòa vào một thể trực tiếp đóng băng thành từng tất.
Trương Sư bàn tay mang theo đao gọt cũng dừng lại trên thân mộc nhân, thời gian trong nháy mắt này cũng như là dừng lại tại, từng chiếc lá bay phất phới trên không trung cũng đã bị đình trệ lại ở phải gọi là ngưng động, ngọn lửa đang chập chờn ánh sắc hồng nóng rực cũng dừng lại dòng chảy giống là bị đóng băng tại kia.
Cái người giống như là Trương Phàm kia từ từ cất bước trên mặt đất đôi mắt vẫn đỏ âu như là máu tươi đang chăm chú lấy lão đầu kia vậy mà lại lộ ra vẻ mặt kiêng kị.
"Thì ra là vậy sao?".
Bóng hình lộ ra chán ghét khí tức kia nhẹ nhàng mở miệng giống như là đang thăm dò hỏi thăm nhưng giống hơn là khẳng định câu trả lời trong lòng mình vậy, đâu mắt càng thêm sâu sắc nhìn lấy già nua thân hình như là tuổi xế chiều lão giả sắp dập tắt ngọn đèn sinh mệnh trong cuộc đời này bước vào luân hồi.
"Ngươi đoán ra sao thì xem như vậy đi".
Lão già thân hình già nua kia vậy mà lần đầu mở ra ngôn khẩu, tuy ánh mắt lộ ra bên ngoài là yếu ớt không chịu nổi nhưng lại sâu ở bên trong kia thì Tà Ma có thể nhìn thấy rõ được như là một vùng tinh không to lớn thâm sâu đến cực điểm, kinh thế hãi tục bên trong một màn diễn ra hiện rõ trong đôi mắt kia, ngôi sao b·ị c·hém nát trên tinh vực còn có từng màng chém g·iết ngoại vực tinh thú khổng lồ kích cỡ như một ngôi sao b·ị c·hém làm hai nửa.
Giọng nói tuy lạnh nhạt nhưng lại mang theo một loại ngữ khí không thể nghi ngờ thần sắc, đó chính là uy nghiêm đến cực điểm khi đối mặt với Trương Phàm Tà Ma lại có thể đối trội với hắn.
"Không thể tin được các ngươi cũng có thể rơi vào cảnh ngộ này đây!".
Tà Ma thở dài nói ra cảm thán nhưng mà đôi mắt kia không có che giấu gì mà lộ ra chêu chọc thần sắc, trên miệng càng là nở ra nụ cười quái dị chế giễu.
Trương Sư không có trả lời câu đùa này của hắn, lão chỉ ánh mắt kỳ quái nhìn lấy Tà Ma trong đó có một chút quang mang như có thể nhìn thấu được bản nguyên của Tà Ma.
"Đạo Hữu cũng đừng có chêu chọc ta, chúng ta đã ở cảnh giới này thì chỉ cần một ánh mắt liền có thể nhìn thấu được đối phương, trạng thái của ngươi cũng không tốt bao nhiêu".
Lời nói hắn lạnh lùng như băng mang theo sắc bén đâm chọt chêu chọc, theo lời nói của hắn thì không gian nơi đây cũng đã hoạt động lại bình thường, thời gian ngưng trệ cũng biến mất tại đó bắt đầu dòng chảy lại bình thường.
"Hài tử của ngươi đúng là rất khó chơi, đoạt xá hắn là một chuyện rất khó khăn!".
Tà Ma lời nói không có chút nào sát ý nhưng mà cảnh cáo y h·iếp giấu rõ bên trong.
"Vẫn là cái kia câu nói, chúng ta đã ở cảnh giới này tuy là tu vi bị tiêu tán nhưng mà ánh mắt cũng phải có, Trương Phàm hài tử kia ngươi không có đụng được".
"Trương Sư vẫn là như ngày xưa, dù là ở nơi đây địa phương vẫn lộ ra ánh sáng chói mắt nhất!".
Tà Ma ánh mắt hàn mang bên trong trực tiếp khiến cho không khí nổ tung, kinh khủng trên thân hình chiến ý bắt đầu lộ ra bên ngoài thời gian cũng phải ngưng trệ tại chỗ.
"Đây là kiếp của con trai ta, ngay cả ngươi cũng không thể nào đụng được nếu không người bước vào vãn sinh chính là ngươi!".
Trương Sư đao gọt trên tay vung xuống một cái khiến cho không gian xung quanh bị một cái vạch nhẹ mà nứt ra, nhìn kỹ có thể thấy bên trong cái kia không gian nứt vỡ liền có thể phát giác ra thời gian l·oạn l·uân ở đó, có vô số cổ khí tức hóa thành thực chất linh khí chảy theo thuần khiếc nhất nguyên.
"Ta đã vào trong luân hồi đi ra vãn sinh một lần rồi, dù có là bước vào một lần nữa thì cũng chẳng sao cả".
"Ngươi nghĩ là tiên thân của ngươi có thể tồn tại được bao nhiêu lần, dù có cho là dòng sông thời gian có khắc tên ngươi bên trong thì chính tay ta cũng sẽ xóa bỏ sự tồn tại đó!".
Lạnh lùng lời nói phát ra tiếng nói như thiên ngôn, từng lời từng lời chữa trị lấy không gian bên này, ngay cả cái này kiếp nội không gian bên trong cũng liền vững chắc không ít.
"Làm như ngươi tốt đẹp lắm!".
Tà Ma lạnh lùng cười đầy sự khinh thường, ánh mắt bên trong chiếu ra ánh sáng chiếu ra băng lảnh đến cực hạn gần như là có thể xóa bỏ thực tại ở nơi đây.
Tiếng gió mang theo cơn lạnh lùng đang gào thét trên không trung, mùi vị máu tươi mang theo kinh khủng sát cơ bao phủ lấy cái này nội tâm chi giới.
'Ầm!'.
Vậy mà chỉ trong thoáng chóc này thì một màn khủng bố trực tiếp diễn ra khiến cho Tà Ma phải tức giận lên, cơn thịnh nộ trong lòng như muốn bùng phát ra bên ngoài phá vỡ nội tâm giới.
Màu vàng chi hãi ngập tràn nơi này cuồn cuộn khí tức khí vận khiến cho người khác phải kính sợ nhưng lúc này lại cuộn lại cố gắng áp chế lấy Tà Ma Trương Phàm, một loại nhân tộc khí tức bao bọc lấy xung quanh oán nghiệp của tà ma bên trong.
"Nhân Đạo lĩnh vực sâu kiến...!".
Lúc này Trương Sư bàn tay vẫn bình tĩnh từng nét khắc ra mộc điêu, từng vết đao khắc xuống đều lộ ra đại đạo nhân sinh khiến dù cho cao thủ Nhân Đạo Đỉnh Phong nhất cũng phải kh·iếp sợ, dù cho hắn tu vi bây giờ có là chưa bước vào tiên đồ nhưng mà dù có vậy thì Đạo Cảnh của hắn cũng đủ có thể nghiền ép lấy dòng sông thời gian cường giả.
"Ngươi bây giờ thì có là Nguyên Anh cũng không phải!".
Trương Sư cười cười vẻ mặt bắt đầu bình tĩnh lại hiện ra hiền hòa trở lại, lão ngấm nhìn lấy thân hình đang ngưng đọng lại ở phía kia, đó chính là sinh mệnh mà hắn thương yêu nhất, đó cũng chính là đứa trẻ mà mấy trăm vạn năm trước lão và nàng cực khổ bảo vệ bào thai trực tiếp phế bỏ lấy tu vi giáng xuống hạ giới muốn cho Trương Phàm được an toàn sinh ra.