Trăng sáng sao thưa mang theo gào thét cơn gió quét mạnh ngang nơi này, sát cơ dính liền theo oán nghiệp cuồng bạo cuống lấy vô hình ớn lạnh.
Hai cái sinh linh không biết là ở thời đại nào cường giả, cũng không biết ở trong thời gian trường hà quang âm bên trong cổ sử có hai thân hình từng đứng trên cao cao nhìn xuống thiên địa, uy nghiêm lan tỏa ra một thời đại áp chế lấy chúng sinh, dù là đỉnh cao nhất ở tu vi trên cao đứng đầu vũ trụ nhìn xuống thiên địa cũng phải cúi đầu xuống xưng tôn với hai sinh linh này, loại này tồn tại đã sớm siêu thoát tất cả.
Tiếng lách tách của ngọn lửa đốt cháy lấy gỗ khô tạo ra một loại mùi khó chịu, gió độc thét gào nổi lên như là một cơn bão nhưng mà không có khiến cho ngọn lửa phải bị dập tắt, nó chỉ là phất phới như một đóa hoa lửa sinh mệnh đang nở rộ trong bóng tối lạnh lẽo này.
"Con ta sẽ bước l·ên đ·ỉnh phong của đời này, ngươi cũng biết điều đó sẽ không thể nào thay đổi được chỉ vì đó là vận mệnh".
Trương Sư sắc mặt bình tĩnh nói, lão vẫn nở lên một nụ cười ôn hòa nhất như là nhìn thấy hài tử của bản thân mình trước mặt.
Dù cho là trước kia tên đó có cường đại mạnh mẽ đến đâu, có là hắn mấy cái kỷ nguyên trước kia tính bằng Đại Thiên thời gian có siêu thoát tất cả nhưng bây giờ hắn đã lựa chọn oán nghiệp của Trương Phàm để tồn tại, hắn bây giờ chính là tà ma của Trương Phàm dù là hắn có siêu thoát vận mệnh chính mình cũng không thể thay đổi được điều này, hắn chính là cái ác bên trong đứa con trai của Lão.
"Tuy ta và ngươi không cùng một thời đại nhưng mà cũng từng gặp nhau trong vận mệnh dòng sông mấy lần".
U quang trong đôi mắt của hắn càng là như hai ngọn đèn lồng bắn thẳng vào không khí, kinh khủng sát cơ như hóa thành thật chất gào thét trong gió đêm phóng thẳng lên bầu trời như là một cây cột chóng lấy trời.
"Chúng ta sẽ còn gặp lại!".
Hắn thì thầm ra lời nói như là ác quỷ đang thì thào, ác ma gào thét cũng không thể nào đáng sợ bằng một lời nói bình thản của Tà Ma nói ra.
"Nếu ngươi còn sống".
Trương Sư nói chuyện vẻ mặt bình tĩnh như sóng nước dù cho là cơn bão lướt qua cũng không thể nào lung lay được, trong lời nói mà lão thốt ra càng là mang theo một loại chêu chọc.
Thân ảnh mờ ảo mang theo cơn chán ghét vô tận, một loại hư không ba động cùng với tà giới di chuyển bắt đầu diễn ra khiến cho Tà Ma ẩn mình trong bóng tối không có chút gì lộ ra sơ hở cả.
Trương Sư đôi mắt chỉ một giây lát này phát ra ánh sáng lạnh lùng nhưng mà một giây sau lại ảm đạm không chịu nổi, thì thầm trong miệng đạo âm khó hiểu nhưng khiến cho Đại Đạo hòa nhập thiên địa đồng âm ai cũng có thể hiểu.
"Kẻ thành đạo thế này sẽ được sinh ra, nó chỉ có thể là con trai ta, bất hủ bất diệt phá thiên lập tổ!".
...
Bên ngoài thiên địa tâm ma oán kiếp nơi đây.
Bên ngoài bất hủ đại lục nơi này.
Một cái tinh hệ to lớn khổng lồ đến nổi có thể đủ để chứa đựng vô số ngôi sao tinh cầu.
Ở hành tinh thứ ba của hệ mặt trời có hình cầu nhìn bên ngoài xanh thẳm được gọi là trái đất.
Dưới cây cổ thụ khổng lồ không biết đã tồn tại bao nhiêu lâu, thân cây mộc to vô cùng khổng lồ như là có thể xuyên qua tận trời hướng đến giới ngoại mà đâm qua, cũng không ai có thể biết nó là loại nào tồn tại và to lớn bao nhiêu chỉ vì như là một hiện tượng tự nhiên khi bên ngoài những cái kia công nghệ tiên tiến nhất không thể thấy nó dường như cổ thụ không có tồn tại, mà bên trong tinh cầu thì nhìn như là nó đã đâm thẳng lên trời cao đã đi ra tinh không vậy.
Đây là vì tồn tại kia bên trong đã kêu gọi sinh linh viễn cổ này từ trong không gian thứ nhất đi ra nhưng chỉ có thể kêu gọi một nửa.
Mấy ức vạn năm trước cái này tinh hệ là một cái thánh địa từng trên chín tầng trời nhìn xuống, nó cũng là nơi dồi dào đến nổi ngay cả Đại Thiên Thế Giới cũng phải thèm muốn nhưng lại vô cùng kiên kỵ, sau này bị Đại Thiên Thế Giới nhiều đợt kỷ nguyên thanh tẩy mà đứng ra chóng đỡ cho nên suy bại đến một lúc sụp đổ, không gian vững chắc cũng b·ị đ·ánh chia ra thành nhiều lần khác nhau.
Sau này vì muốn giữ lại cái này địa phương cho nên các đỉnh cao tu sĩ hạ giới đã gôm góp đủ mười vị Phong Thiên phong ấn lại mấy đợt không gian cho nên tinh hệ này không hề có một chút nào linh khí trở thành mạc pháp thời đại, mà không gian thứ nhất chính là chiến trường viễn cổ bị mười vị Phong Thiên phong ấn lại.
Mà bây giờ lại có tồn tại cao thượng từ trong dòng sông thời gian kéo ra Cổ Thụ từ trong không gian thứ nhất ra khiến cho người ta nếu biết phải kh·iếp sợ không thôi, nên biết cái kia giới bích là do mười vị Phong Thiên phong ấn lại vậy mà bị cái kia vô thượng tồn tại kéo ra a.
Bên trong cổ thụ một cái thân ảnh đang ngồi xếp bằng tại hư không, khuôn mặt hắn không vui không buồn đôi mắt nhắm nghiền lại như là có mấy cái vạn năm không mở ra đôi mắt vậy, nhưng mà chỉ trong một cái nháy mắt này hắn mở bừng ra cặp mắt đáng sợ, đáng sợ đến mức chỉ cần lước qua một cái liền hư không vỡ nát, nếu hắn không áp chế tu vi thì uy nghiêm hắn phất qua một cái thiên địa biến sắc, vũ trụ đều cũng có thể trong nháy mắt vỡ ra từng tất sụp đổ.
"Thì ra là vậy a".
Lời nói hắn thì thầm khàn khàn không chịu nổi, đây dường như là thanh âm của đại đạo, đây dường là chúa tể đang nói, cũng chính là cường giả trên chín tầng trời nhìn xuống thế gian, thời gian ngưng đọng lại một chỗ nơi đây, trái đất ngừng quay, mặt trời cũng đã ngừng đốt cháy, kinh khủng pháp tắc bốc lên ngưng đọng lại trên không trung, mà lấy hắn làm trung tâm thì một loại đạo văn phóng thẳng lên bầu trời khiến cho thời đại mạc pháp hiện giờ lộ ra quang mang đến cực điểm.
Nhưng mà hắn cũng thở dài một hơi thân ảnh bắt đầu trở nên mơ hồ, đôi mắt phóng thẳng ra ánh sáng lạnh lùng.
"Hài tử cố lên!".
Đôi mắt hắn khép mờ lại liền thời gian bắt đầu chảy lại ở trong dòng sông thời gian, đây là một loại sinh mệnh đã sớm vượt qua dòng sông thời gian hướng đến trung cực mà thế biến dẫn đến trở thành một loại tồn tại vô thượng có thể chóng đỡ được một giới.
...
Quay lại Tâm Ma Kiếp.
Trương Phàm đứng giữa ở địa phương đó thân hình không có chút nào muốn đọng đậy mà đôi mắt hiện ra đờ đẫn, hắn vừa nãy linh giác mình hình như có chút ngưng lại khiến cho hắn tinh thần có chút hoảng hốt, dường như là có một khoản thời gian hắn bỏ qua điều gì đó mà khiến hắn cũng không phát giác được vậy.
"Là điều gì khiến này cơ chứ, chẳng lẽ nào là chí hoang tưởng của người già bị ta mắt phải hay sao?".
Trương Phàm lắc lắc đầu bóp lấy mi tâm cố gắng quên đi chuyện hoang đường này, hắn còn quá trẻ đi cho nên điều này bị trực tiếp bỏ qua với lại hắn rất tự tin vào sức khỏe mình dù về già cái gì bệnh tật cũng sẽ bị giảm rất nhiều khả năng.
Sau một khoản thời gian ngồi yên nghĩ ngơi thì tinh thần hắn mới có thể trở lại như cũ, như là mọi chuyện xuôi ngược gió mà đi cho nên hắn trong đầu không còn lại cái cảm giác quên đi thứ gì nữa, lấp vào đó là một bóng hình già nua ngồi phía trước sân nhà.