Phía xa xa kia trong căn nhà ngối cũ nát không có ồn ào của đô thị, cũng không có bất kỳ điều gì xôn xao, chỉ là bình bình đạm đạm đứng ở đó chỉ có một bóng người già nua bóng lưng đang ngồi ở kia nhìn hắn mà cười.
Nụ cười kia chỉ là nhẹ nhàng như vậy nhưng lại khiến cho Trương Phàm trong lòng ngập tràn ra hạnh phúc bất tận dường như là mấy năm nay trải qua đô thị phiền muộn đều xóa tan mất, toàn bộ những gì oan ức năm xưa và cơn căm hận không cam tâm từ bây giờ cũng bị biến mất không còn gì.
"Phụ Thân".
Tiếng phụ thân từ trong miệng hắn nói ra vô cùng nghẹn ngào nhưng lại mang theo mọi loại nhớ nhung bên trong, giờ phút này mắt hắn đỏ lên tận bên trong có nước mắt dâng lên, đây là lệ rơi nỗi nhớ đối với cha của chính mình, đối với phụ thân hắn thì trong lòng suốt mấy năm nay đều giấu tận bên trong.
Bóng người già nua ngồi trước ngọn lửa đang bùng cháy trong bóng đêm, gió đêm đang gào thét mang theo rét lạnh như là ẩn thế trong cơn bão lớn, lão già kia ngừng lại đao khắc khóe miệng lại nở lên một nụ cười vô cùng ấm áp, đôi mắt già nua kia tràn ngập ra thâm thúy chi quang phát ra ánh sáng kỳ lạ không ai có thể hiểu rõ được.
Trương Phàm nhanh chóng chạy nhanh đến chỗ Trương Phụ ôm chầm lấy lão, một mặt muốn thông qua cái ôm này thể hiện ra toàn bộ yêu thương cho lão biết, nhưng mà một mặt lại sợ Trương Phụ xương cốt chịu không nổi khiến cho hắn có chút xấu hổ.
Phụ Thân Trương Phàm bỏ xuống khắc đao bàn tay già nua vỗ vỗ lấy lưng của hắn, khóe miệng toát ra nụ cười dịu dàng chưa từng có.
"Hài tử đã lớn hơn rồi".
Lời nói của lão vô cùng hiền hòa lại chứa đựng yêu thương của người cha đối với con của mình, trên thế gian này chỉ sợ rằng chỉ có hắn là có được cái này tư cách được lão yêu thương như vậy, ung dung vạn cỗ cũng chỉ có thể giao động cảm xúc đối với Trương Phàm mà thôi.
"Phụ thân, chị mấy năm này có hay không trở về đâ?".
Trương Phàm thắc mắc hỏi, hắn rất muốn biết người kia chị cả đối với mình yêu thương hết mực mấy năm này sống như thế nào, dù sao từ lúc hắn hiểu chuyện đến giờ thì luôn thấy chị ấy là trụ cột chính lo lắng cho cái này gia đình, phụ thân hắn tuy khắc mộc nhân kiếm ra được tiền nhưng đây đã là thời đại nào rồi cơ chứ, dù có là kiếm được ít đồng nhưng không đủ tiền nuôi sống chính mình.
Trương Sư không đáp nhưng chỉ nở lên nụ cười ôn hòa, lão lấy ra một cái hộp gỗ nhìn qua vô cùng mới đưa vào trong tay của hắn.
"Phụ thân đây là?".
Trương Phàm không hiểu hỏi lên tiếng, cái này hộp gỗ trong tay hắn thì tinh thần hắn hiện ra dị dạng gần như là giống như lúc trước trong bệnh viện trạng thái, tuy chỉ có một cái nháy mắt nhưng mà cái này thời gian khiến cho hắn thấy được một sợi ánh sáng bên trong.
"Nàng mấy năm nay đã đi du học bên ngoài quốc rồi cho nên không có về nhà, bên kia xuất khẩu lao động còn rất tốt hàng năm đều gửi tiền về khiến cho ta không cần công việc cũng đủ sinh sống no say".
Trương Phụ mỉm cười nói như vậy cũng khiến cho hắn yên lòng lại, việc mấy năm này hắn cắt đứt liên lạc với gia đình điều này khiến thông tin hắn tắt nghẽn hoàn toàn, việc chị hắn ra bên ngoài quốc gia làm việc hắn cũng hoàn toàn không hề biết.
Trương Phàm đi vào bên trong nhà mình thắp hương cho mẫu thân trong lòng đầy sự hoài niệm nhìn lấy cảnh tượng trước mắt mình một mặt thở dài.
Bí ẩn năm xưa hắn chắc chắn phải tìm ra đem nó lộ ngoài ánh sáng bắt cứ giá nào, đây chính là mục đích chính Trương Phàm bắt đầu mở ra công ty nhỏ ở nơi này cho thuận tiện.
Hắn mang theo chiếc hộp gỗ để vào phòng mình sau đó chuẩn bị cho chuyến khảo sát địa hình nơi đây, và cũng bắt đầu hôm nay hắn muốn cái tên Trương Phàm phải nổi danh thiên hạ không cho người ta ức h·iếp.
Trương Phàm là người nghiện nặng văn mạng cho nên cũng đôi phần lậm vào trong tính cách ảo và thật, hắn cảm thấy trong đó đạo lý rất đúng, chỉ cần mạnh lên thì mọi vật đều có thể dẫm ở dưới chân mình tùy ý chà đạp, chỉ cần có tiền thì dù là mỹ nhân đẹp nhất thiên hạ cũng phải nằm dưới thân hắn mặt cho Trương Phàm dày vò.
Tuy bây giờ hắn chỉ là cái người bình thường thất nghiệp nhưng mà có thể nhờ vào tư duy kiến thức hắn thì không bao lâu nữa ngành sự kiện sẽ có một chỗ đứng cho hắn rồi.
Trương Phàm nhìn lấy cái hồm gỗ đã cố gắng hết mực rồi nhưng mà không có thể mở ra, hắn tin rằng chị mình cất vào trong thứ này một vật rất quan trọng, không hiểu sao trong lòng Trương Phàm có cảm giác như là chỉ cần mở ra thì liền có thể lấy được một vật quan trọng gì đó, đây là loại giác quan Trương Phàm khó mà nói lên được, có thể đây là trong truyền thuyết cái thứ sáu gọi là lục quan hay sao.
Trương Phàm thật lòng mà nói là cái suy nghĩ nhiều cho nên nhiều việc hắn làm trong mấy năm nay rất là chắc chắn, thậm chí là có những điều người thường không thể làm được hắn cũng đã từng làm qua nhưng không ai biết, nhiều lúc hắn suy nghĩ có phải hay không mình là đại năng chuyển thế muôn đời trước hay không.
Hắn thông qua cửa sổ nhỏ nhìn đến bên cạnh nhà, ánh lửa nhỏ vẫn chói mắt như thế dường như là trong mắt Trương Phàm có một tia ánh sáng đang đốt lên vậy, bóng người ngồi bên cạnh lửa nhỏ chiếu ra cái bóng kéo dài ra bên ngoài, cái kia già nua hình ảnh một khắc này được đánh dấu trong một khoản trí nhớ của hắn dường như không thể phai mờ, loại này cảm giác khiến cho hắn cảm thấy vô cùng yên bình.
"Phụ thân à vào nhà nghĩ ngơi thôi, đã là hai mươi ba giờ rồi đấy".
Trương Phàm nói với một cái thanh âm chỉ có Trương Phụ vừa phải nghe thấy, muốn cho lão biết giữ gìn sức khỏe của mình sau này còn có sức để ôm cháu nữa chứ, mặt dù hắn cũng chỉ là một cái cẩu độc thân cũng không có ý lấy vợ làm gì, dù sao hắn cảm thấy mình hiện giờ rất tốt.
Trương Sư quay lại nở lên một nụ cười với hắn cũng không có nói gì thêm, trên tay đao khắc vẫn tiếp tục di chuyển nhanh chóng.
"Phụ thân à?".
Trương Phàm chỉ thở dài một hơi cũng xuống giường ngủ đi ra ngoài, gió lạnh thét gào ngay cả hắn cũng phải run người, kỳ lạ hơn là Trương Phàm khi ra ngoài này mới thấy được một cơn mưa giông đang rơi xuống nhẹ nhàng nhưng lại không có chút nào tiếng động, cái kia ngọn lửa nhỏ vậy mà không có chút gì run động trước nước mưa mà vẫn tiếp tục rực cháy.
Nhưng khi Trương Phàm muốn nói thêm cố gắng nhắc nhở thì bị phụ thân của hắn ra dấu cho im lặng lại, Trương Phàm có chút không hiểu nhưng mà dù có khuyên răn thế nào cũng không thể nào lay động được lão, hắn cũng chỉ đành thở dài ra một hơi rồi nhanh chóng vào bên trong lấy ra mấy cái áo lạnh mặt vào bên trong người lão, hắn lại mở ra cây dù che chắn cho lão.
Một lúc sau Trương Sư nở lên một nụ cười thỏa mãn bàn tay cũng dừng lại, lão cũng không có để ý đến gió đêm bên trong lạnh lùng thế nào, miệng lão khẽ thổi một cái từng cái bột gỗ cùng mảnh gỗ vụn đều bị bay ra hết chỉ để lại một mảng khắc tên rõ ràng.
"Phàm Nhi".
Tiếng nói Trương Sư diệu hiểu thầm thì nói.
"Hài tử ở đây".
Trương Phàm không hiểu lão suy nghĩ nhiều, từ trước đến giờ hắn không bao giờ biết được lão đang nghĩ gì.
"Con có biết đây là chữ gì hay không?".
Trương Sư dịu dàng trong đôi mắt lóe lên hi vọng muốn biết câu trả lời của Trương Phàm.