Một chữ đạo phát ra trong miệng của Trương Phàm, lạnh lùng nhưng lại mang theo một loại vô cảm chưa từng có, loại này cảm giác hắn dường như là đã từng quen biết nhưng không thể nào nhớ ra được là điều gì, nó vẫn là mơ hồ như thế.
"Vậy con nghĩ đạo là gì?".
Trương Sư tiếng nói vẫn là như thế ôn hòa và t·ang t·hương, không có đợi hắn thoát ra mơ man mà muốn lấy được câu trả lời chính xác của Trương Phàm.
Trương Phàm hắn không nói chỉ là trong đôi mắt mơ hồ vẫn là như thế nhìn về phía trước, trong đầu liên tục hiện ra câu hỏi của Trương Sư Đạo là gì?.
Hắn không biết, hắn cũng không thể nào phán đoán ra được câu trả lời, dù có thể nói ra tùy tiện câu trả lời hắn cũng không thể nào mở miệng lên được.
"Đạo sao?".
Từ lúc hắn sinh ra thì đã bị thế gian truyền nhiễm vào cho tâm trí hai loại đạo thừa đó chính là giáo và phật, còn những loại khác thì sau khi lớn hơn nữa hắn đều xem là ngoại đạo mà thôi.
Rất tiếc là hắn không có theo con đường của hai đạo này, và gia đình hắn cũng không có ai theo hai loại đạo này, ở thời điểm này người như bọn hắn bị cho là ngoại đạo, là cái dị loại cho nên gần như là bị xa lánh.
"Đại đạo à".
Trương Phàm cười cười, trong hai con mắt mơ hồ bỗng dưng chợt sáng bừng lên đáng sợ vô cùng, những thứ ở trong đôi mắt kia hiện ra bắt đầu trở nên rõ ràng rõ rệt làm hắn có thể thấy được phía trước, trong đôi mắt hắn có thể thấy được ở xa xa có thể là vô cùng địa phương không có khoảng cách, có thể là ở nơi phía trước, có thể là ở tương lai cũng có thể là quá khứ.
Ở trong dòng sông thời gian một điểm sáng đang bay lơ lũng ở kia, rất nhiều giai đoạn thời gian bị cái này ánh sáng trôi qua, nó vẫn đang trôi nổi ở kia chỉ chờ lấy một người cho nó đem thức tỉnh, cho nó thức tỉnh trở lại.
"Thấy rồi sao?".
Trương Sư thì thầm hỏi, thân hình hắn khẽ run lên nhìn về phía trước.
"Cha ơi đó là gì?".
Trương Phàm đôi mắt hiện lên đạo văn kỳ lạ, trong người hắn huyết mạch đang sôi trào lên vô cùng đáng sợ.
'Ầm ầm, ầm ầm!".
Từng nhịp đập mang theo mạnh mẽ vô cùng lực lượng như là tiếng trống vỗ vang vọng khắp địa phương nơi đây, thiên địa nơi này chuyền ra thanh âm như là có như không tiếng niệm kinh từ trên ba mươi ba tầng trời truyền đến nơi này.
Đại đạo thanh âm phát ra trong cơ thể của hắn, vô số cảnh tượng từ trên không trung hiển hóa ra bên ngoài, vô số dị tượng trên thiên địa hiển hóa ra bên ngoài tạo ra cảnh tượng rất là cuồng bạo khiến cho khí tức thần thánh lan tỏa ra.
"Không biết, phải tự ngươi tìm hiểu thôi".
Trương Phụ nói nhỏ không muốn hắn thoát khỏi cảnh giới này chạng thái, cái này là điều lão muốn.
...
Động phủ Giao Tiên, nàng vẫn là ngồi xếp bằng ở đó nhanh chóng thổ nạp lấy linh khí xung quanh, vậy mà chỉ với một cái chớp mắt này thì đột nhiên trong cơ thể nàng bộc lộ ra khí tức không ổn định khiến nàng bừng tỉnh lại.
"Đại Đạo áp chế!".
Giao Tiên kh·iếp sợ đứng bật dậy, trên người nàng nhiều cỗ vô hình đồ vật cuống theo quang man linh khí cuồng bạo bao phủ lấy động phủ củng cố lại đồ trận.
'Phốc!'.
Nàng đột nhiên thổ huyết ra một mảng lớn, khuôn mặt trắng bệt mang theo đôi mắt không hiểu nhìn về phía miếng ngọc bội kia.
...
Trương Phàm thân hình nhanh chóng xuất hiện tại một cái biển lớn, đây là một nơi như thế nào hắn cũng không hiểu, hắn cũng không biết tại sao mình lại có mặt ở nơi đây.
Biển lớn trước mắt ngập tràn khí tức sinh mệnh lan tràn khắp vùng đất đại hải này, khí tức gió biển ập vào mặt của Trương Phàm khiến cho hắn lùi về phía sau một chút.
Tâm chạng Trương Phàm lúc này là một mặt ngẩng ngơ không hiểu nổi thứ trước mắt là gì, nhìn như biển nhưng lại theo cảm giác kỳ lạ khiến cho Trương Phàm cảm thấy mùi vị nguy hiểm cực độ, cảm giác này dường như là chỉ cần một giây sau mình lại bị cái kia biển lớn nhấn chìm trong t·ử v·ong c·hết chóc.
Trương Phàm nhìn về biển lớn vẫn là xinh đẹp như thế, vẫn là có cảm giác mang theo vô tận sức sống như vậy hình như chỉ cần hít một hơi của mùi vị biển lớn thì hắn có thể sống thêm mười năm vậy.
Nhưng lúc này cơ thể Trương Phàm không tự giác mà run rẩy bần bật khó hiểu, cái cảm giác t·ử v·ong trước mắt kia khiến cho hắn đứng hình không thể di chuyển, cái này khí tức t·ử v·ong đập vào người hắn.
"Hài tử, Đạo của con là gì?".
Một tiếng nói già nua mang theo vô tận t·ang t·hương từ trong tai hắn chuyền ra, lời nói khàn khàn không thể tả dường như là đã qua vạn năm tan thương chưa mở miệng vậy.
"Đạo của con sao".
Cơ thể hắn vẫn là đang run rẩy lời nói lấp bấp từ trong miệng hắn nói ra, đạo của hắn thì hắn có thể chọn sao?.
Cái kia biển lớn tại sao lại có sinh mệnh khí tức nồng nặc như thế lại là mang theo t·ử v·ong tử thần vậy chứ?.
Tại sao c·hết chóc lại đi theo với tân sinh chẳng phải đó là hai cực hay sao?.
Sinh cùng diệt, diệt cùng sinh, sinh diệt tuần hoàn vốn không thể gặp nhau nhưng hôm nay tình thế khó hiểu là hai cực trái ngượi lại hôm nay tồn tại ở cùng một địa phương.
Khí tức kim sắc từ trong cơ thể Trương Phàm bốc lên bộc phát thẳng lên hư không, khí tức kinh khủng đến mức thiên địa nơi này cũng phải biến sắc hư không nơi này đang run rẩy.
"Ta hóa thành biển tràn ngập lấy hư không!".
Lời nói hắn nói khiến cho hư không run rẩy, trên trời cao đột nhiên xuất hiện ra một con phượng hoàng đang tắm rửa trong ngọn lửa thiên gào thét trên hư không nhanh chóng niết bàn.
"Sinh mệnh nơi đây trường tồn trường sinh!".
Không trung chợt dị biến khiến cho hư không hình thành vặn vẹo gần như là bị vỡ nát, biển lớn trước mắt sinh mệnh như là hóa thành thực chất bắt đầu ngưng đọng lại thành một cây ma thương mang theo sinh cùng diệt, t·ử v·ong cùng tân sinh nhắm thẳng vào cơ thể Trương Phàm đang đứng yên.
Đôi mắt Trương Phàm chợt phát ra ánh sáng lạnh lẽo như băng, bây giờ khí thế hắn hiện ra vậy mà không còn là phàm nhân mà đã là Trúc Cơ tu sĩ, hắn nhờ vào một chữ Đạo của phụ thân chính thức thức tỉnh.
Giữa biển cây kia ma thương khí thế sắc bén lộ ra cực điểm quang mang, lộ ra bên trong đó chính là hắc man tà ác lan tỏa ra bên ngoài đóng băng mọi thứ xung quanh, sinh mệnh cùng với t·ử v·ong dần dần hiển lộ ra trong thanh thương sắc lạnh này.
Trên thanh thương có một cái thân ảnh đứng đó, đôi mắt tên kia hiện ra hắc quang lộ ra ma đạo khí kinh người, mọi loại khí tức ác độc phóng thẳng lên bầu trời cực hạng kinh khủng.
"Ngươi nên dừng lại ở đây thôi!".
Tà ma đứng trên hư không cười lạnh, ánh mắt hiện ra sát khí băng lảnh đến lạnh người.
"Ngươi chính là tà ma của ta sao? Là oán nghiệp của ta?".
Trương Phàm thở dài một hơi nhìn thẳng vào thân ảnh chán ghét kia.
"Thân g·iết chúng sinh oán nghiệp bọn hắn gia thân ta, nhưng mà người đều bị ta g·iết thì oán nghiệp để làm gì dùng!".
Hắn đôi mắt phát ra ánh sáng lạnh lùng, thân hình cuồng bạo phát ra năm màu đạo văn kinh khủng phất phơ đâm thẳng vào trên không trung, loại này khí tức đủ để người khác kinh sợ rồi.
"Ngũ Hành Quang Diệt!".
Thân ảnh Trương Phàm lúc này chợt mờ đi dần dần sau này thì hoàn toàn biến mất, mà ở chỗ hắn đã hiện ra một quả cầu phát ra ánh sáng năm màu lại mang theo khí tức ngũ hành hủy diệt.