Cửu Long hướng lên thiên không gào thét với năm ngọn núi lớn, mà năm ngọn núi lớn kia bao phủ bên trong huyết sắc đó chính là huyết khí ngút trời chiến ý, một trận chiến này không so sinh mệnh, không vì hận thù, chỉ đọ sinh tử, chỉ vì tìm đạo.
Bởi vì vậy Trương Phàm một trận chiến này chính là liều mạng, dùng hết khả năng cho dù là thi chuyển cấm thuật chi nữa cũng phải dành chiến thắng.
Đây là quyết tâm chiến ý, đây là đạo chi tranh để thể hiện ra một cái chí tôn trẻ tuổi thời đại mới xuất thế, Trương Phàm dù hôm nay có c·hết cũng không thể nào rút lui về phía sau cho dù là nửa bước.
Khí huyết màu đỏ mang theo khí thế sát phạt dần dần chuyển sang màu vàng cường đại huyết sắc, năm ngọn núi nhỏ bắt đầu dần hạ xuống.
"Cửu Long Chiến Thương!".
Tà Ma đôi mắt đỏ như máu tươi hướng đến chín con rồng trên không trung gào một cái, chín con rồng mang theo khí tức sát phạt diễn biến thành một cây chiến thương khổng bố muốn đâm thủng lấy năm ngọn núi lớn kia.
Thiên địa run rẩy, mặt biển khuếch đại ra gió lốc tạo ra kinh khủng vô tận chấn động không trung, sinh diệt biển lớn như là đang thì thào rồi chợt khóc lớn, biển lớn có linh nó cảm nhận được một loại nguy cơ bản nguyên đủ để đem nó sinh sinh hủy diệt.
Thiên khung phía trên xuất hiện lôi long đang bay múa trên bầu trời, hắc quang nổi lên dị tượng thông thiên khiến cho trên hư không bị trực tiếp phóng đại ra bên ngoài.
Phía sau Trương Phàm xuất hiện một cái bóng hình siêu to khổng lồ đứng trước năm ngọn núi lớn cường hóa cho nó đè sập hư không hướng đến long thương chụp tới.
"Nơi đây chính là tâm ma giới của ngươi, ở đây không có quy tắc gì nhưng ta đã ở đây thì ta chính là quy tắc!".
Tà Ma bàn tay chấp lại thôi diễn ra thiên địa, hắn cường đại thần thức bao phủ lấy thiên địa nơi đây, bây giờ hắn nói chính là thần ngôn không thể chái lời, hắn ngôn phát chính là pháp tùy.
"Ta nói pháp nơi đây biến mất!".
Ngôn phát vừa ra khiến cho thiên địa nơi đây biến mất, linh khí vừa b·ị đ·ánh cho nổ tung cũng bị một loại gì đó lực lượng cho rút cạn, nơi đây hoàn toàn biến mất khí tức gần như biến thành một vùng đất c·hết.
"Ngươi muốn c·hết sao!".
Trương Phàm thần sắc đột nhiên trở nên dữ tợn lên, băng lảnh sát ý từ trên cơ thể hắn bộc phát ra bên ngoài khiến cho dù có là tà ma cũng phải nhíu mày lại.
Chỗ này giới đã không có linh khí thì hắn đã trở thành người bình thường, thậm chí linh khí trong người hắn cũng đã bị rút cạn đi mất, hắn đạo vừa bước đi nửa đường đã bị trước mắt người kia đánh cho sụp đổ khiến cho hắn bùng nổ ra sát ý kinh người.
Đánh gãy con đường tìm Đạo của tu sĩ không khác thù g·iết cha, dù cho Trương Phàm có bình tỉnh đến đâu bây giờ hắn cũng phải giận dữ gào thét đối với Tà Ma trước mắt điên cuồng.
"Ta xem linh khí không còn ngươi Đại Đạo có tìm được!".
Tà Ma không có kiên nể gì u cười, lạnh lùng lời nói như là có gai sắt thép đâm thủng lòng Trương Phàm.
Trương Phàm âm trầm thần sắc bên trong đôi mắt hiện ra một tia huyết quang, hắn cũng nở ra một nụ cười nhưng mà cái này cười khiến cho thiên địa biến sắc, trời đất tối tâm.
"Ngươi cũng mất hết linh khí trong người rồi đúng không?".
Lời nói chưa kịp nói hết thì bóng hình Trương Phàm đã hoàn toàn biến mất chỉ để lại từng đợt tàn ảnh ở lại chỗ đó, tốc độ cực nhanh mang theo áp bức khí thế hướng đến Tà Ma một quyền đánh tới.
Một quyền mang theo khí tức kh·iếp người, không có chút gì hiện ra linh khí ba động chỉ là đơn giản nhục thân cũng khiến cho Tà Ma biến sắc.
Tà Ma khuôn mặt liên tục biến đổi thần sắc, hắn quên là con hàng này chính là Thánh Thể sắp thức tỉnh, còn hắn cũng chỉ là Tà Ma không có nhục thân mà thôi cho nên hai bên đều không có linh khí thì Trương Phàm đủ để một tay đập c·hết hắn tám vạn lần trở lại.
Oán nghiệp bao quanh cơ thể Tà Ma, hắn băng lảnh u cười bàn tay bao phủ bên trong oán nghiệp cường hóa nhục thân trực tiếp đấm tới.
'Ầm!'.
Một quyền v·a c·hạm tạo ra áp chế kinh người ở không trung, gió xoáy đang gào thét trên không trung khiến cho hư không cũng phải vặn vẹo.
Nhưng mà Trương Phàm không có linh khí trong người cho nên không thể bay giữa không gian, hắn như là con diều đứt dây rơi thẳng xuống đại hải, còn Tà Ma được oán nghiệp bao quanh cho nên vẫn có thể ngự gió phi hành một cách bình thường.
Trương Phàm bị biển lớn nuốt chửng, kinh khủng sát ý trong biển lớn như là muốn ăn hết toàn bộ thân hình của hắn, khí huyết của hắn bên ngoài bị loại này mênh mông sinh mệnh cho dần dần cạo rửa đi.
Giờ phút trong người Trương Phàm Linh Nguyên sớm đã khô cạn và sụp đổ chưa thể hồi phục lại do trận chiến sở thực tại cuống theo ở trong tâm ma kiếp cũng chưa thể khôi phục, nhìn quanh ở đó chỉ là một cái tàn tích khô cằn đại hải không có chút gì linh khí bao quanh, nhưng mà lúc này lại có sinh mệnh từ bên ngoài nhập vào khiến cho nó dần dần có lại sự sống.
Trương Phàm đang giằng co với Sinh Diệt Biển Lớn thì đột nhiên đôi mắt co rụt lại có điều phát giác.
"Nó đang giúp ta".
Trương Phàm khi biết được điều này thì thả lỏng ra một hơi nhưng bên ngoài lại vẫn giả bộ ra dáng vẻ sinh không thể luyến, nhưng bên trong lại cố gắng liên kết với cái này biển lớn muốn cùng nó giao lưu.
Sau bao lần thông qua không được lời nói, nhưng mà lại hắn cảm nhận được một loại cùng nguyên của biển này đối với bản thân hắn, tuy chỉ là một cái chớp mắt cảm nhận được nhưng mà hắn đều có thể biết được nhân quả bên trong đó.
"Tuyệt vọng sao?".
Tà Ma đứng phía trên u cười lạnh lẽo, hắn trong lòng thì vô cùng đắc ý coi Trương Phàm là cái con nít ranh, dù sao trước kia hắn đã cùng với linh trí Sinh Tử Đại Hải thông đồng từ trước đó rồi, đưa một phần lực lượng của Chân Thân Sinh Tử Đại Hải vào bên trong cái này tâm ma kiếp muốn ăn sạch linh trí của Trương Phàm sau đó hắn có thể tùy tiện đoạt xá.
Trương Phàm ngẩng lên đôi mắt câm hận nhìn lấy cái kia thân ảnh ác độc trước mặt, nhưng mà trong lòng của hắn thì mừng như điên rồi, lần này hắn cảm nhận được sinh mệnh cùng với tử khí của biển lớn nơi đây đang điên cuồng chảy vào Linh Nguyên Đầu Nguồn của hắn, dường như là muốn thật sự lắp đầy nó, muốn hóa trong cơ thể hắn khô cằn căn nguyên thành một vùng biển huyết sắc vàng óng.
Nhưng mà Trương Phàm biết mình dù có diễn sâu đến bao nhiêu thì cái kia Tà Ma theo thời gian dài cũng có thể phát giác ra, nơi này không gian chính là của hắn ta cho nên quy tắc đều là của hắn điều khiển không dể dàng lừa qua.
Trương Phàm cắn răng hung ác trong lòng, dù sao nơi đây là cái địa phương hư ảo cho nên dù là thân xác có bị diệt trừ cũng không có ảnh hưởng đến chân thân, chỉ cần Linh Thể còn tồn tại thì Tà Ma mơ tưởng đoạt xá được hắn.
Thân hình hắn bổng nhiên bộc phát ra vô biên tử khí, trong cơ thể hắn lấy một cách nhanh chóng bắt đầu héo khô như là bị rút cạn máu tươi, hắn gào lên trong sự đau đớn tự nhúng cơ thể mình vào tử khí muốn cho nó tan rã đi mất.
"Ngươi cuối cùng cũng chịu không được, chính tay ta sẽ dắc ngươi linh hồn đi vãn sinh".