Trương Phàm khí thế bức người phóng thẳng lên trời cao, kinh khủng chiến ý từ trong người hắn dường như là hóa thành thực chất đè ép trên mảnh trời cao kia Thiên Kiếp.
Hắn trong cơ thể Đại Hải đang sôi trào, Hai Con Đường Lớn đang phát ra ánh sáng chói lóa, linh khí trong cơ thể phát ra cuồng bạo khiến cho không khí bên ngoài cũng phải b·ị đ·ánh nổ.
Huyết khí đang dâng trào trong cơ thể của hắn, mạnh mẽ màu vàng huyết khí hóa thành thực chất lại được bao bọc bởi Ngũ Hành Pháp khiến cho hư không cũng phải bị vặn vẹo đến không thể chịu nổi.
Đến lúc này đạo Thiên Kiếp thứ chín từ trên trời cao cũng đã đánh xuống, hủy diệt lực lượng cuồng bạo vô cùng khiến cho linh khí xung quanh đều lại b·ị đ·ánh thành tan từng mảnh, kinh khủng vững chắc hư không từng lớp từng lớp đều bị phá vỡ, đạo này Thiên Kiếp hoàn toàn cách biệt với đạo thứ tám phát ra trước kia, nếu như nói đạo thiên kiếp thứ tám như là một con Đại Giao hung mảnh dữ tợn chỉ với vẫy đuôi cũng đủ gây ra tai ương, thì chính Đạo Thiên Kiếp thứ chín này lại là một con hoàn chỉnh thần long, chỉ là sự tồn tại của nó cũng đã được tính là cấp bật hủy diệt tự nhiên rồi.
Nếu như tai ương là còn có người gây ra như là làm ô nhiễm hay là hạ độc một vùng đất lớn, thì riêng về cấp bật nguy hiểm tự nhiên nó chính là tổn hại không thể tránh cũng không có cách nào thay đổi trong chốn phàm tục, cũng như là hiện tượng n·úi l·ửa p·hun t·rào hay là s·óng t·hần gây ra, cơn bão ập tới không có cách nào ngăn cản cả, nhưng mà Thần Long tồn tại chính là cấp bật tự nhiên thuần túy mang tính chất hủy diệt ở giới tu tiên giới này, không thể ngăn cản.
Ngũ Hành Pháp hóa thành thực chất lại được bao bọc bên trong đó là hủy diệt chi nhãn khí tức, năm đạo lớp chắn được hiển hóa bằng năm màu ánh sáng ngũ hành hóa thành nhìn qua vô cùng chắc chắn.
Nhưng mà Thiên Kiếp quá mạnh mẽ, nó mang theo khí tức hết thảy vỡ nát chỉ với một lần v·a c·hạm cũng đủ nhanh chóng làm cho hai đạo ba đạo lá chắn cho phá vỡ, nhưng mà nhanh chóng nó cũng không có dừng lại, thời gian chưa đến nửa chén trà thì năm lá chắn đều đã bị phá vỡ toàn bộ, khí tức hủy diệt kia nhanh chóng khóa chặt lấy Trương Phàm bản thể.
Trương Phàm nhanh chóng thay đổi lại ấn quyết, hắn dùng lực hít sâu một hơi, toàn bộ Ngũ Hành Linh khí năng lượng vỡ nát bị hắn dùng một hơi này đều hít vào trong cơ thể, Ngũ Hành Linh Căn lại xoay chuyển nhanh chóng theo ấn quyết hắn phát ra.
"Ngũ Hành Diệt!".
Cả cơ thể của Trương Phàm phát ra ánh sáng, đạo văn từ trong cơ thể hắn vang vọng ra bên ngoài, năm màu ánh sáng quang mang đến cực điểm chiếu ra ánh sáng diệt trừ thế gian.
Mà lúc này lấy Trương Phàm làm trung tâm, một đạo ánh sáng hủy diệt trực tiếp bùng nổ thoát khỏi cơ thể Trương Phàm, hắn lựa chọn phương pháp đối diện chạm cứng với Thiên Kiếp đạo thứ chín.
'Oanh!'.
Linh khí cuồng bạo mạnh mẽ đang gào thét đánh nổ lấy hư không, ánh sáng hủy diệt như là sao băng tỏa sáng giữa trời đêm thắp sáng vạn vật trên bầu trời, nhưng mà lại có một tiếng vỡ nát răng rắc ở trên bầu trời vang vọng ra bên ngoài như là bầu trời đang phát ra tiếng khóc vỡ vụn.
Trên kia bầu trời sáng chói lại có một ngôi sao băng rơi xuống bên ngoài, bóng hình nhỏ bé kia rời xa ánh sáng mà đi vào góc độ tối đen không có điểm dừng kia.
Trương Phàm cả người v·ết m·áu vàng óng như là không cần tiền rơi xuống mặt đất, vết nứt trên cơ thể trải dài khắp nơi ở nhục thân của hắn.
Hắn hừ lạnh một tiếng giữ mình cố định trên hư không, mắt trái bắt đầu phát ra ánh sáng màu xanh của sinh cơ cuộn trào vào trong cơ thể vào hắn, trong cơ thể Bất Tử cùng với Trường Sinh Công cũng đang điên cuồng vận chuyển đối đầu trực tiếp với cổ sát khí của thiên kiếp đang cố gắng ăn mòn hắn từ bên trong, tuy là khóe miệng Trương Phàm vẫn còn chảy ra máu tươi nhưng lại nội thương vẫn được cố định khó mà chuyển biến thành tình hình xấu được.
Hắn lại tiếp tục hai ngón tay chỉ vào trong mi tâm, linh hồn lực trong cơ thể lại phát động ra bên ngoài bao bọc lấy Trương Phàm cơ thể, Trương Phàm kinh khủng hung tính từ trong bản chất thật của hắn vậy mà trực tiếp bộc phát ra bên ngoài.
Trương Phàm lại dùng sức thôi động lại Bất Tử cùng Trường Sinh Công dùng lực hít sâu một hơi, lực lượng thiên kiếp còn sót lại bị hắn thổ nạp vào trong cơ thể mình bắt đầu giao động mạnh mẽ, tu vi của hắn cũng đã cố định lại bình yên ở Con Đường Thứ Hai.
Bây giờ hắn tu vi đã đạt đến cảnh giới Tam Bộ Khúc thứ Hai Con Đường, mà ở cảnh giới này hắn đủ tự tin có thể so sánh với thiên kiêu cấp yêu nghiệt ở cảnh giới Trúc Cơ Đỉnh Phong, còn tu sĩ bình thường ở cảnh giới đó thì hắn g·iết như là g·iết gà g·iết chó.
Trương Phàm chấp tay ra phía sau lưng, thân hình thẳng tấp mái tóc đen óng ánh bay múa trên không trung, khí thế hắn không có gì kiềm chế mà lan tỏa ra ở trên bầu trời như cái thế chiến thần bể nghể bát hoang.
Mọi người ở đây đều mê mẩn nhìn lấy bóng người ở kia đứng thẳng, một cảm giác không hiểu muốn quỳ bái từ trong đáy lòng hiển hiện ra nhanh chóng bị bọn hắn đè xuống, một người không nổi bật gì thậm chí còn không nghe nói tới từ trước đến giờ, bây giờ lại xuất thế với uy thế không thể nào cản trở nổi.
Giao Tiên đôi mắt xinh đẹp nở ra hai đạo nhu tình như nước, ánh mắt này trên thế gian chỉ để ngắm nhìn phong thái của người kia, nhưng mà dù vậy nàng trong lòng cũng ảm đạm một mảnh, từ khi tỉnh dậy đấy giờ Trương Phàm cũng không có chú ý đến nàng dù chỉ một lần, một ánh mắt của hắn cũng không có nhìn qua khiến tâm thần nàng bắt đầu không yên bất định.
Trương Phàm ngồi xếp bằng ở đó, khóe miệng nở lên một nụ cười lạnh lùng mà nhìn lên thiên ngắm xuống địa, hắn vẫn còn cảm nhận được một loại uy h·iếp khiến cho tâm thần hắn có chút không yên.
"Thiên Kiếp vẫn chưa kết thúc sao?".
Hắn nói nhỏ tự hỏi chính mình.
Chờ đợi Thiên Kiếp lần tới đến chắc chắn là cơ hội c·hết nhiều hơn sống sót, linh khí trong cơ thể hắn đã ảm đạm không thể chịu nổi cho nên phải dùng tốc độ nhanh nhất để hồi phục lại, điều này Trường Sinh Công phát ra hiệu quả kinh người.
Nhưng mà điều thiếu sót là Thần Nhãn của Trương Phàm không có thời gian hồi phục hoàn toàn, thời gian không đủ khiến cho chiến lực hắn bị giảm mạnh, mà Trương Phàm biết nguy hiểm sắp tới mang theo khí tức áp bức khiến cho hắn cũng phải run rẩy hoảng sợ.
Nhiều người ở đây cũng không có nhàn rỗi, bọn hắn ngồi xếp bằng cố gắng tịnh tâm lại, Thiên Kiếp Cửu Trọng Thiên khó ai có thể vượt qua được, nhưng mà lần này đã có người vượt qua thì bọn hắn cần phải cố gắng cảm ngộ được một chút gì đó để ở trong tương lai có thể đề phòng.
Nhưng mà lúc bọn hắn đang cố gắng thiền định thì bầu trời không có gì có dấu hiệu đột nhiên biến sắc, mỗi người bọn hắn khí huyết bị r·ối l·oạn, khóe miệng liên tiếp chảy ra máu tươi.
Thần Liên ánh mắt vẫn luôn là chú ý đến trên bầu trời, nàng khóe miệng cũng nhiễu ra máu tươi khuôn mặt trắng bệt không thể nào chịu nổi, ánh mắt nhìn lên thiên lộ ra vẻ không thể tin.