Bất Diệt Kinh

Chương 72: Vứt Bỏ Nhục Thân!.



Chương 71: Vứt Bỏ Nhục Thân!.

"Thượng Thương Kiếp Quang!".

Lúc này Thần Liên đôi mắt đầy sự kính sợ nhìn lấy trên không trung phát ra từng tia sáng ẩn hiện trên bầu trời, nó mang theo một loại lực lượng tuyệt đối khiến cho người ta phải phủ phục dưới đất, những cái kia tia sáng được đạo văn màu vàng óng xếp theo thứ tự vô cùng rõ ràng chật tự thành một hình ánh trăng mặt trời khổng lồ ở trên Thiên Địa.

Loại năng lượng kia tuy khiến cho người ta sợ hãi vì bên trong chứa ý trí thiên đạo ở bên trong, nhưng mà loại kia sức mạnh lại không hề chứa bất cứ gì run động không gian hay là ảnh hưởng đến bất kỳ gì vật ngoại linh cả ( Không có linh tồn tại gọi là ngoại linh).

Đây nói đơn giản cũng chính là loại năng lượng vật chất mang sự hủy diệt thuần túy nhất của Thiên Địa tạo ra, nó hoàn toàn hòa nhập vào trời đất nhưng mà lại t·ấn c·ông trực tiếp vào nơi yếu đuối nhất của sinh linh khiến cho người ta không thể nào tránh né được.

Nói đơn giản hơn là đây chính là loại năng lượng hủy diệt thuần chất bỏ qua toàn bộ ngoại lực mà t·ấn c·ông thẳng vào bên trong linh hồn, loại này t·ấn c·ông linh hồn không thể né tránh cũng không thể nào ngăn cản.

Một là bị ý trí Thiên Đạo diệt trừ không còn sót lại gì, hai chính là đoạt được cơ duyên to lớn khiến cho linh của chính bản thân người độ kiếp được tẩy luyện càng thêm cường đại hơn, loại này tẩy luyện không có liên quan gì đến nhục thân nhưng nó có thể khiến cho Linh được thế biến vượt cấp.

...



"Thượng Thương!".

Thiên Tử ánh mắt hiện ra cơn ớn lạnh sát ý, cơ thể hắn đang không chịu sự bản thân điều khiển là bất giác run rẩy bần bật, đây không phải là sợ hãi mà chính là một loại kích động khao khát nhất, không ai biết hắn tồn tại vì cái gì cả chỉ biết nhân tộc luôn cho hắn tài nguyên đỉnh cấp nhất để tu luyện.

Thiên Tử xuất thế ở thời đại này chính là Bất Hủ Kỷ Nguyên, nhưng mà nếu có thể điều tra sâu xa hơn trong điển tịch thì vẫn có thể phát hiện ra có một tu sĩ giống như hắn tồn tại ở quá khứ.

Hắn không phải ở thời đại này nhưng mà lại xuất thế ở hiện tại chỉ vì một cái lý do, con đường tu đạo không có đối thủ thì sẽ không hoàn hảo dù là chính bản thân Thiên Tử có thể áp chế một thế hệ.

Thứ hắn muốn không phải như vậy, hắn chỉ muốn bản thân tu đạo hoàn hảo nhất chứ không phải là thiếu sót một đối thủ, chỉ có chiến thắng đối thủ cấp bật chí cao thiên tài mới có thể viết lên con đường chí tôn của hắn hoàn thiện nhất.

Mà Thượng Thương Đại Kiếp ở cấp bật Trúc Cơ là trên đời này không thể nào xuất hiện được, vậy mà thời đại yếu ớt này lại có sinh linh từ trong suy tàn phục sinh mở ra Thiên Kiếp mạnh nhất, chỉ có loại người này mới đáng cho hắn ý nghĩa phát ra chiến ý từ tận sâu bên trong linh hồn.

(Thượng Thương Chi Kiếp được mệnh danh Thiên Kiếp mạnh nhất, chỉ có thiên tài cấp bật yêu nghiệt tu vi Hóa Thần trở lên mới có tư cách phát động Thiên Đạo dòm ngó).



...

Trương Phàm linh hồn đang giao động dữ dội như là muốn xuất khiếu, ý thức của hắn cũng bị ảnh hưởng đến làm cho mơ hồ không cố định, cả người hắn giống như là bị t·ê l·iệt hoàn toàn hình như là chỉ chờ đợi c·ái c·hết ập tới với bản thân.

Hắn hơi thở gấp gáp đôi mắt đỏ bừng lên sự điên cuồng chưa từng có, Trương Phàm bàn tay siếc chặt lại trong người máu chảy ngược lại phóng thẳng lên não, khóe miệng nhiễu ra máu tươi màu vàng.

Trương Phàm ngón tay hóa chỉ điểm vào mi tâm ổn định lại Linh Thể, cơ thể huyết khí phóng thẳng lên hư không tạo ra một cây cột màu vàng xoáy thẳng lên như một cái kình thiên chiến trụ.

Nhưng mà trên kia bầu trời, những tia sáng lạnh lẽo lại hòa nhập vào thiên địa, năng lượng hủy diệt thuần túy nhất xuyên qua toàn bộ ngoại chất phủ bỏ đi huyết khí mà Trương Phàm lộ ra để bảo vệ cơ thể, cũng không có đợi Trương Phàm phản ứng nữa mà Huyết Khí hắn lộ ra thì đều bị Thượng Thương Kiếp Quang đánh cho dập tắt hoàn toàn.

Trương Phàm đôi mắt đỏ âu vô cùng đau đớn trong người, hắn cơ thể lùi về phía sau một bước cố gắng chóng đỡ lấy cơ thể mình khiến cho hư không phía sau hắn bị nứt vỡ ra thành từng mảnh.

Điên cuồng hắn cũng không có nghĩ nhiều, Trương Phàm ngón út dùng sức điểm vào trong cơ thể mình ở ngay chỗ trung tâm mạch chính tạo ra áp lực bản thân.



Trương Phàm trong miệng phun ra một ngụm máu tươi màu vàng, Linh Thể ba động mạnh mẽ như là sắp nứt vỡ lại trở nên cố định vậy mà như cá đi ngược dòng phóng thẳng ra ngoài, thân thể Trương Phàm trực tiếp bị phá toái giữ lấy Linh Thể đi thẳng lên bầu trời.

Nếu như Nhục Thân đã không có tác dụng gì khi vượt qua Đại Kiếp thì hắn không cần, tuy nói chỉ có Nguyên Anh có được Nguyên Thần mới có thể xuất khiếu, nhưng bây giờ hắn muốn cược một lần sinh mệnh bản thân, một là có thể hoàn toàn được tẩy luyện trực tiếp Linh Thể không bị áp chế bởi nhục thân cực hạng, còn không chịu được lần này đại nạn thì hắn c·hết cũng chỉ có thế là cùng.

Phải nói hắn đã trở nên điên cuồng không để cho mình đường lui, một mựt tiến tới mới có thể trở thành Chí Tôn đương thời, hèn hèn nhát nhát tu luyện không chịu vượt qua hiểm cảnh thì mai sau dù có sống sót trong giới tu tiên đầy sự nguy hiểm này thì cũng chỉ là coi như một hạt cát giữa sa mạc không đáng nhắc đến mà thôi.

Mà thứ Trương Phàm muốn chính là trở thành chí tôn trong chí tôn, hắn muốn từ trên cao nhìn xuống chúng sinh quyết định sinh sát sinh linh, hắn muốn nắm giữ vạn vật vào tay đạp những kẻ mạnh nhất tự xem chính mình là chúa tể xuống đất, đó là điều hắn muốn chứ không phải chỉ là một con kiến giữa ngàn vạn sinh linh trên trần đời.

Giao Tiên khóe miệng chảy ra máu tươi cố gắng đi tới về phía trước, khuôn mặt xinh đẹp nàng khắc ghi bên trên từng nét lo lắng chưa từng có, nàng một ngón tay điểm vào bên trong ngọc bội thi hành lơ lửng ở trên không trung, không gian chi lực phát ra từng điểm lan tràn ra bên ngoài khiến cho hư không cũng phải bị vặn vẹo không thể chịu nổi.

Nàng bàn tay liên tục kết ra ấn quyết điều khiển lấy bảo vật phóng thẳng lên kia bầu trời, không gian tỏa sáng ra lực lượng kinh khủng bao bọc lấy nhục thân của Trương Phàm vứt bỏ, chỉ trong một cái chớp mắt thân thể Trương Phàm lập tức biến mất ở đó.

Giao Tiên trong mắt hiện ra quyết tâm, nàng kết ra cấm pháp ảo diệu thực hiện nhân hoàng chi pháp, nàng trực tiếp thổ ra máu tươi khuôn mặt trắng bệt không có màu máu, bàn tay ngọc dơ lên năm ngón kéo một cái phá rách hư không, miếng ngọc bội kia trực tiếp bị hút vào hư không hướng đến Trương Phàm Linh Thể mà bay đi.

Sau khi thực hành một một loạt hành động thì Giao Tiên cơ thể cũng đã hết sức lực, linh khí trong cơ thể lại khô kiệt không thể nào chịu nỗi, hết linh khí cơ thể nàng cũng không còn sức để phi hành từ từ rơi xuống mặt đất.

Lam Thanh cùng với Thần Liên thấy vậy cũng không có suy nghĩ nhiều, một người chóng đỡ uy áp từ trên trời rơi xuống còn một người dùng tốc độ nhanh nhất bắt lấy Giao Tiên thân thể sau đó cả ba đều biến mất ở đó.