Bất Diệt Kinh

Chương 73: Đông Hoang!.



Chương 72: Đông Hoang!.

Bất Hủ Đại Lục được nhìn như to lớn bao la đối với tu sĩ cấp thấp, nhưng mà trong mảnh thiên địa này linh khí chỉ được chia ra rõ ràng làm bốn cái địa phương lớn.

Mỗi địa phương này đều có một tu sĩ cấp bật Hóa Thần canh giữ, tuy Đông Hoang đã suy tàn yếu ớt mười không bằng một giống như trước kia, nhưng nếu không có tu sĩ Hóa Thần thì đông hoang sớm đã bị ngoại vật ăn hết.

Mà Đông Hoang dù có gọi là suy tàn đi nữa nhưng cũng được mấy vị đại năng của vực khác chóng đỡ lấy, vậy nên mấy cái thế lực lăm le vào Đông Hoang đến đâu cũng không dám ra tay thu vào túi.

Mà Thanh Châu Thành chính là một trong tứ đại thành lớn của Đông Hoang, nơi này cũng được tính là nơi tốt khi nó được quyền cài quản của Tiên Môn Thái Huyền cho nên không có thường xuyên xảy ra sự việt thú triều tập kích.

Tuy là nói như vậy nhưng mà việc có kẻ cố ý làm loạn là điều thường xuyên xảy đến, những kẻ đối địch với Tiên Môn nhiều lần xuất nhập gây ra náo động không hề nhỏ đối với ngôi thành trì này.

Nói vậy nhưng mà Thái Huyền Môn cũng được coi như là những Tiên Môn ôn hòa khi có thể miễn thuế cho người dân, họ chỉ thu thuế của tu tiên gia tộc và thường xuyên phái ra đệ tử đi trừ ma vệ đạo để thu gặt công đức cho tông môn về sau.

Lúc này ở trong Thanh Châu Thành tại một nơi hẻo lánh một góc của tửu điếm nhỏ.



Một thiếu niên đang ngồi ở nơi hẻo lánh vẻ mặt có chút kích động, mà thiếu niên này tuổi đã là mười lăm tu vi đã bước vào Luyện Khí, mà đối với Đông Hoang thì ở độ tuổi này mà đã bước vào Tiên Đồ thì đã được gọi là Thiên Tài rồi.

Hắn xuất thân từ một tiểu gia tộc dòng thứ cho nên tài nguyên tu luyện là không có nhiều, nhưng dù là như vậy thì hắn cũng không có bỏ cuộc cố gắng đi tiếp về phía trước.

Cũng may gia tộc dòng chính sớm đã phát hiện ra thiếu niên thiên phú, lần này Tiên Môn mở ra khảo thí được gia tộc mang theo muốn tranh dành một xuất cho thiếu niên này gia nhập Tiên Môn.

"Diệp Lam mau tới, bắt đầu xuất phát thôi".

Trong lúc hắn đang vui vẻ mong chờ tiếp theo mình đến Tiên Môn, bên ngoài có người trẻ tuổi đang kêu gọi hắn bắt đầu xuất phát.

"Tới đây, tới đây!".

Diệp Lam ngừng lại thôi động công pháp tu hành, hắn nhanh chóng chạy ra ngoài hướng về phía tiếng kêu gọi, có lẽ hắn cũng không thể nào biết được, bên trên miếng ngọc bội cũ nát mà hắn đang mang theo thì đang phát ra ánh sáng nhàn nhạt, miếng ngọc đang cố gắng hấp thu linh khí yếu ớt xung quanh.



Mà bên trong miếng ngọc bội vậy mà mang theo không gian riêng, không gian này tuy vô cùng nhỏ bé nhưng mà lại đủ để chứa đựng hai ba người vẫn là có thể.

Thân thể Trương Phàm được dấu vào bên trong ngọc bội giới này được Giao Tiên dùng cấm thuật truy tung Linh Thể của Trương Phàm, sau đó miếng ngọc bội này cũng bị chuyền tống ra bên ngoài quay về Đông Hoang.

Lơ lửng ở trên không trung trong miếng ngọc bội chính là một cái linh thể mờ ảo, tuy là vậy nhưng mà cấp độ linh thể này từng được Thượng Thương Đại Kiếp tẩy luyện đến cực hạng cho nên toát ra linh thể lực mạnh mẽ vô cùng.

Trương Phàm đôi mắt linh thể nhắm nghiền lại nhưng mà thần thức vẫn là lan ra bên ngoài, hắn biết rõ tình hình bây giờ của mình là cỡ nào nguy hiểm, nhưng mà nếu vượt qua lần này đại nguy mà trở về lại thân thể thì chiến lực của Trương Phàm sẽ được tăng lên theo cấp số nhân.

Sinh Diệt đôi mắt hắn hiện ra ánh sáng đạo văn chưa từng có, nó đang là tự hồi phục lấy năng lực của chính mình, chỉ cần sinh chi mắt hoàn toàn hồi phục thì hắn liền có thể tiêu hao lấy tuổi thọ của chính mình để ép buộc hồn về thân xác vậy.

Mà lần này di động ra khỏi bí cảnh thì Trương Phàm tận sau trong Linh Thể phát giác ra một ký hiệu đại đạo kỳ lạ, ký tự này hình như là hắn có thể hiểu được nhưng mà hắn cũng phải đem nó luyện hóa mới có thể tìm hiểu ra ký tự đặc biệt này không thể sai sót.

Trương Phàm nhẹ nhàng thở ra, hắn không biết chuyện gì xảy ra sau khi hắn vứt bỏ đi nhục thân bay lên chóng đỡ đạo kiếp quang kia, chỉ là âm thầm trong bóng tối hắn nghe được tiếng chuyền âm của nữ tử đưa ngọc bội thu hồi lấy thân xác của Trương Phàm sau đó cùng hắn chuyền tống ra ngoài, mà nữ tử kia tiếng nói hắn biết rõ đó chính là Giao Tiên.



Trong lúc Diệp Lam đi đến Tiên Môn thì Trương Phàm cũng phải cố gắng ẩn dấu lấy vết tích của mình để lại, tuy nói tu sĩ ở Đông Hoang tu vi có chút thiếu hụt nhưng mà dù sao hắn cũng phải đề phòng sớm, tu vi hắn bây giờ không thể trong thời gian ngắn hồi phục cho nên phải nhờ cái này thiếu niên để giúp hắn hồi phục cơ thể.

Tương Phàm tu vi chính là Con Đường Thứ Hai tương đương với Trúc Cơ Đỉnh Phong tu sĩ, hắn tự tin khi hắn hồi phục đến đỉnh phong thì ở Đông Hoang này không nói có thể đi ngang nhưng đủ để tự bảo vệ chính mình.

...

Diệp Lam trên đường đi luôn cố gắng giữ lấy hơi thở đều đều để cho trạng thái của hắn ở mức đỉnh phong nhất, đây là một loại tâm tính của tu sĩ không tự mãn, không xem mình luôn luôn là duy nhất mà là hiểu lấy chính mình là người như thế nào, hắn tuy sinh ra ở tu tiên gia tộc nhưng lại chỉ là con trai dòng thứ nên luôn cố gắng tu luyện, cũng may mắn là gia tộc của hắn không phải là cái loại luôn xem thường huyết mạch pha loãng mà đem hắn đi vứt bỏ.

"Lần này khảo hạch ta quyết lấy được thứ tự tốt!".

Diệp Lam đôi mắt hiện ra quyết tâm chưa từng có, đây chính là tâm tính của tuổi trẻ mới bước vào tu tiên lộ, luôn cố gắng nghĩ rằng mình sẽ đi về phía trước không bao giờ lùi bước, nhưng mà cái này tâm tính qua thời gian có còn giữ lại được nữa hay không là điều khó có thể biết, người có quyết tâm đại nghị lực không đáng sợ, chỉ có những tu sĩ trải qua ngàn trùng vậy mà không quên sơ tâm trên con đường tu luyện mới chính là đáng quý.

"Tuổi trẻ thật tốt".

Có một lão già tu vi luyện khí tầng tám thở dài một hơi, hắn nhìn Diệp Lam bây giờ sao lại không nhớ đến hắn trước kia, tâm tính này hoàn toàn là mong chờ vào tương lại nhưng lại quên mất bản thân mình ngộ tính, không phải là chỉ cần một cái quyết tâm không ngừng cố gắng là có thể thành cá vượt long môn bay thẳng lên bầu trời thôi đâu, có thể là Diệp Lam sẽ đi xa hơn hắn cũng có thể may mắn hoàn thành Trúc Cơ, nhưng mà nếu tên thiếu niên trẻ tuổi này muốn đột phá Kết Đan hoặc là xa xôi hơn cảnh giới thì chỉ là mơ tưởng hảo huyền, chỉ vì đây là Đông Hoang.

Mấy người đi theo bên cạnh lão đều là người trẻ tuổi trực tiếp lãnh quân lần này của gia tộc, bọn hắn tu vi đều là mới đạt được Luyện Khí Tầng một tầng hai, nhưng mà bọn nhỏ đều đang sợ hãi cùng lo lắng về con đường phía trước, không có đại quyết tâm cùng với niềm tin chiến thắng của tu sĩ nên có, mà loại này ý thức cũng sẽ chỉ áp chế bọn hắn gắt gao trong tu luyện, sẽ sợ hãi đại kiếp mà không giám đột phá tu vi cho đến khi tuổi già đã đến huyết khí khô cạn không còn tiềm năng đột phá được nữa, đến lúc đó bọn hắn có hồi hận về lần tuổi trẻ ngu dại này hay không.