Bất Hủ Kiếm Thần

Chương 179: Hóa ngoại phân thân thuật



Lâm Dịch và Mộc Tiểu Yêu xem toàn bộ quyển sách cổ kia một lần mới biết được lai lịch của quyển cổ tịch này.

Hóa ra quyển cổ tịch này là một loại bí thuật do một vị đại năng ngang dọc Hồng Hoang vạn năm trước, theo truyền thuyết của đạo giáo là Nhất khí hóa tam thanh sáng lập ra, Hóa Ngoại phân thân thuật!

- Truyền thuyết Đạo giáo, nhất khí hóa tam thanh.

Lâm Dịch lẩm bẩm nói, trong đầu hiện ra truyền thuyết liên quan tới câu nói này.

Có một loại giả thiết, ba vị thiên thần có địa vị tối cao sáng tạo ra đạo giáo là Nguyên Thủy Thiên Tôn, Linh Bảo Thiên Tôn và Đạo Đức Thiên Tôn. Thiên Tôn là cực đạo tôn sư, tột cùng của Chí Tôn, địa vị và thực lực ở thiên giới cũng không kém tam đại Thánh Hoàng và một Đại Thánh hậu.

Nhưng còn có một loại truyền thuyết khác được lưu truyền rộng rãi hơn đó chính là kỳ thực sáng thế thần của đạo giáo chỉ có một vị là Đạo Đức Thiên Tôn mà thôi. Bởi vì hắn có Nhất khí hóa tam thanh, vì vậy mới phân ra ba vị Thiên Tôn chấp chưởng đạo giáo. Nếu như dựa theo truyền thuyết này, ý tứ của nhất khí hóa tam thanh, nói đơn giản thông tục một chút chính là một loại thuật phân thân.

Nhưng loại đạo pháp đỉnh cấp này ai cũng chưa từng thấy qua, có người nói từ sau lúc Thần Ma chi chiến đã thất truyền.

Nhưng ở trong các loại sách cổ của Hồng Hoang đại lục, ghi chép về Thiên Tôn của đạo giáo rất ít, thậm chí ngay cả trong Thần Ma chi chiến cùng với Tru Ma chi chiến sau cùng cũng không có thân ảnh của Thiên Tôn đạo giáo.

Bất kể là dựa theo loại giả thuyết nào trong hai loại giả thuyết này, thực lực của Thiên Tôn đạo giáo cường đại không thể nghi ngờ, nếu như Tam Hoàng cùng liên thủ, cộng thêm cường giả trăm tộc, chúng thần Thiên Giới liên thủ, có lẽ Thần Ma chi chiến sẽ kết thúc sớm hơn, không sẽ kéo dài mười vạn năm như vậy.

Lâm Dịch ở trong Dịch Kiếm tông sáu năm, hắn cũng đã xem lướt qua các loại sách cổ của tông môn, cho nên cũng có có rất nhiều nghi hoặc đối với Thần Ma chi chiến thời đại Thái Cổ.

Đại đa số sách cổ ghi chép về lúc cuối cùng vô cùng mịt mờ, thậm chí còn có chút xung đột, có một số việc cũng đi khá xa so với một chút truyền thuyết của Hồng Hoang đại lục.

Như là từ diễn biến của Thiên giới, cùng với ghi chép trong rất nhiều sách cổ cũng không khó để phát hiện ra, cũng không phải Sáng thế thần tạo ra người, mà là người thành Thần, bao gồm chúng thần của Thiên Giới lúc đầu đều là thân thể phàm nhân, Thần do người đặt ra, đây là lý lẽ chính xác không thể bàn cãi.

Lý thuyết này cũng ủng hộ Lâm Dịch, kéo dài cho đến bây giờ. Cho nên trong tư tưởng lúc đầu của hắn, chúng sinh đều là bình đẳng.

Sau đó, khi Lâm Dịch thấy tu sĩ coi thường mạng sống của phàm nhân, coi phàm nhân là con kiến hôi mà tạo ra sát lục, khi đó hắn chỉ biết vô cùng phẫn nộ, mà ra tay.

Chém giết ba người Tống Minh cũng bởi vì như vậy, trong Thần ma chi địa xuất thủ, Tiềm Long sơn chi chiến cũng là bởi vì điểm này.

Nói cho cùng, xung đột của Lâm Dịch và Công Tôn Cổ Nguyệt, thậm chí ;à Công Tôn Hoàng tộc, lúc đầu có thể là bởi vì sư phụ Lâm Thanh Phong trọng thương, nhưng xét đến cùng, vẫn là tín ngưỡng và lý thuyết của hai bên xung đột.

Công Tôn Hoàng tộc thân là hậu đại của chúng thần chi vương trong Thiên Giới, loại hành vi không cố kỵ gì mà chém giết của bọn họ đã khiến cho Lâm Dịch càng không thể hiểu được.

Theo sách cổ mà vị đại năng này viết, loại bí thuật này là đến từ linh cảm lóe lên của hắn đối với Nhất khí hóa tam thanh, bí thuật cũng không đầy đủ, hắn chỉ ghi lại lĩnh ngộ và phương pháp tu luyện lúc đầu xuống mà thôi.

Mà một bí thuật không được đầy đủ như vậy cũng bị người ta xé thành hai nữa, Lâm Dịch không khỏi tiếc hận không thôi.

Đúng lúc này, một trận tinh thần lạc ấn đập vào mặt, đưa đến trong đầu của Lâm Dịch và Mộc Tiểu Yêu.

Nửa ngày sau, hai người Lâm Dịch liếc mắt nhìn nhau, nhìn xương cốt của vị tiền bối này, thở dài một tiếng, mang theo một tia đồng tình và thương hại.

Vị tiền bối này ở năm trăm năm trước dưới tình huống cơ duyên xảo hợp thu được một phần địa đồ không trọn vẹn, trong đó chỉ về phía mộ huyệt của một vị đại năng Hợp Thể vạn năm trước, vị đại năng Hợp Thể bỏ mạng này ở trong chủng tộc đại chiến.

Cuối cùng trải qua muôn vàn khúc chiết, năm Nguyên Anh đại tu sĩ trong Hồng Hoang đại lục, mỗi người đều thu được một phần địa đồ không trọn vẹn, ráp với nhau, rốt cục mới hợp lại được toàn bộ.

Mà trong năm Nguyên Anh đại tu sĩ này, vị tiền bối này và một vị tu sĩ trong đó giao hảo, vốn bọn họ chính là sư huynh đệ đồng môn, trăm năm qua giúp đỡ trợ giúp lẫn nhau, tình cảm thâm hậu. Hai người bọn họ làm bộ không biết nhau, chuẩn bị rất đầy đủ cho lần tầm bảo này, trong lòng rất có lòng tin. Rốt cuộc năm Nguyên Anh đại tu sĩ đã đi tới mộ huyệt, nhìn thấy rất nhiều bảo vật, không ngoài dự liệu, giữa bọn họ bắt đầu bạo phát xung đột.

Cuối cùng, trải qua một phen chém giết sinh tử, vị tiền bối này và bằng hữu của hắn kiên trì tới cuối cùng, hai người gần như lực kiệt, nhưng khi thấy bảo vật của một vị đại năng Hợp Thể để lại, hai người bọn họ vẫn hưng phấn không thôi. Đồng thời, cuối cùng bọn họ cũng nhìn thấy được bí tịch viết bốn chữ Hóa Ngoại phân thân thuật.

Mà lúc này, cũng là bắt đầu cho ác mộng của vị tiền bối này.

Hắn chưa từng nghĩ tới, bằng hữu nhã nhặn của hắn, trong lúc nguy cấp lại xuất thủ với hắn.

Vị tiền bối này bất ngờ không kịp đề phòng, gặp một kích toàn lực của Nguyên Anh đại tu sĩ, nhưng ỷ vào tu vi cao cường, phấn khởi phản kích, song phương bạo phát đại chiến. Trong lúc tranh đoạt sách cổ đã bị xé thành hai nửa, cuối cùng vị tiền bối này không địch lại mà chạy ra khỏi mộ huyệt.

Vị tiền bối này tìm được chỗ bí mật này, sau đó không có bước ra nơi đây nửa bước. Hắn bị thương rất nặng, nhưng tu vi đến Nguyên Anh, rất khó ngã xuống một cách đơn giản.

Trước khi vị tiền bối này tọa hóa đã thở dài một tiếng:

- Ta tu đạo hơn hai trăm năm, kết thành Nguyên Anh, một đường đi tới đây, núi thây biển máu, trải qua rất nhiều lục đục với ngươi lừa ta gạt, chưa từng ngã xuống. Thế nhưng ta thực không ngờ hắn sẽ xuất thủ đối với ta. Thuở nhỏ cùng tu đạo, giao tình hơn hai trăm năm, rốt cuộc không bằng một quyển bí tịch. Tu đạo, tu đạo, đạo càng cao, tình đã tán. Thôi, là chấp niệm của ta vậy, tu đạo vốn đã vô tình, hà tất phải cưỡng cầu. Ta tình nguyện kiếp sau làm phàm nhân, từ nay về sau không tu đạo nữa!

Mộc Tiểu Yêu thở dài một tiếng, nói:

- Vốn vị tiền bối này có cơ hội chữa trị thương thế, nhưng cuối cùng lại bỏ qua. Kiếp sau làm phàm nhân, từ nay về sau không tu đạo, ý nghĩ của vị tiền bối này có chút cực đoan, trong các tu sĩ với nhau cũng có tình nha.

Mộc Tiểu Yêu nói xong, đôi mắt tràn ngập ẩn tình nhìn về phía Lâm Dịch.

Lâm Dịch vươn cánh tay ra, ôm Tiểu Yêu Tinh vào lòng, trong mắt hắn lại hiện lên một tia bi thương không rõ.

Lâm Dịch biết được trải nghiệm của vị tiền bối này, trong đầu hắn lại hiện lên một thân ảnh, thân ảnh của Thạch Sa.

- Giao tình hơn hai trăm năm cũng không bằng một quyển bí tịch. Ta và Thạch Đầu... Ài.

Lâm Dịch nghĩ đến lúc ở Tịch Tĩnh cốc, hắn và Thạch Sa gặp mặt, tình cảnh kia khiến cho hắn không khỏi âm thầm lo lắng.

Mộc Tiểu Yêu đột nhiên nói:

- Ngốc tử, không bằng ngươi cứ ở chỗ này tu luyện Hóa Ngoại phân thân thuật này một phen đi, nơi đây cũng coi như bí mật và yên tĩnh, rất khó có được.

Lâm Dịch sửng sốt một chút, nói:

- Kiếm Trủng chi địa còn chưa tới hai mươi ngày nữa sẽ bắt đầu, dù sao tông môn đã nhờ vả, mặc kệ có được hay không ta cũng phải đi nhìn một chút. Bí tịch này cũng không vội vã tu luyện nha.

- Kiếm Trủng chi địa ở Tỳ Sơn, dựa vào sức của đôi bàn chân chúng ta, trong vòng mười ngày đã đủ để chạy tới. Ngươi ở chỗ này đi, nếu như luyện thành Hóa Ngoại phân thân thuật thì cũng có thêm một phần thủ đoạn, có thể sử dụng được ở trong Kiếm Trủng chi địa.

Mộc Tiểu Yêu dịu dàng nói.

Lâm Dịch luôn có cảm giác Tiểu Yêu Tinh là lạ ở chỗ nào đó, thế nhưng hắn lại không nói ra được, hơn nữa lời nàng nói quả thật có vài phần đạo lý.

Lâm Dịch nghĩ ngợi nói:

- Tiểu Yêu Tinh để ta ở chỗ này tu luyện, chắc là muốn ở cùng với ta nhiều thêm một chút, dù sao nơi đây yên tĩnh bí ẩn, rời xa thế nhân, không có những tu sĩ khác quấy rối hai người chúng ta.

Nghĩ đến đây, Lâm Dịch gật đầu, nói:

- Được, theo ý ngươi, ta sẽ ở nơi này tu luyện một phen trước đã.

Mộc Tiểu Yêu thấy Lâm Dịch đáp ứng, nàng thản nhiên cười, ở bên trong động phủ được dạ minh châu chiếu rọi, nụ cười của nàng như đóa hoa sen bằng băng lặng lẽ nỡ rộ, xinh đẹp không thể tả được.

Vết sẹo trên mặt của Mộc Tiểu Yêu đã sớm bị nàng lặng lẽ xóa đi, lúc này nàng cười rộ lên, càng thêm kinh diễm.

Trong lúc nhất thời Lâm Dịch nhìn thấy mà ngây người, Mộc Tiểu Yêu bị hắn nhìn chằm chằm, trên mặt hiện lên vẻ xấu hổ, khẽ gắt nói:

- Ngốc tử, ngươi nhìn cái gì thế?

- Nhìn ngươi mà.

Lâm Dịch không chút suy nghĩ, bật thốt lên.

Mộc Tiểu Yêu nghe thấy vậy trong lòng ngọt ngào, ngoài miệng lại hỏi:

- Dễ nhìn như vậy sao?

Lâm Dịch gật đầu, ừ một tiếng, cuối cùng lại bổ sung một câu:

- Rất đẹp mắt.

Mộc Tiểu Yêu nhìn vẻ mặt ngốc nghếch của hắn vô cùng đáng yêu, mím môi cười không ngừng.

Lâm Dịch suy nghĩ một chút, nói:

- Ta đi ra bên ngoài động phủ nhìn tình huống một chút, bố trí chút trận pháp, để phòng ngừa vạn nhất. Một lát nữa chúng ta cùng nhau học loại bí thuật này.

Mộc Tiểu Yêu cười nói:

- Đây là bí thuật Nhân tộc của các ngươi, ta không học được. Lại nói Yêu tộc chúng ta có rất nhiều bí thuật, không kém hơn so với nó, ngươi không cần làm như vậy.

Lâm Dịch vỗ trán một cái, lộ ra vẻ bừng tỉnh. Thể chất của Nhân tộc và Yêu tộc cách biệt một trời một vực, hướng đi của kinh mạch và huyệt vị cũng cách nhau khá xa, nếu như mạnh mẽ tu luyện sẽ rất dễ tẩu hỏa nhập ma, tạo thành vết thương vô phương chữa trị.

Nghĩ đến đây, Lâm Dịch nói:

- Ta đi bố trí trận pháp trước một chút, sau đó sẽ lập tức trở về.

Mộc Tiểu Yêu nói:

- Ta đi cùng ngươi.

Hai người Lâm Dịch đi qua thông đạo thật dài đi ra khỏi động phủ, nơi đây là một chân núi có chút kín đáo, cửa vốn đã được bày một chút ảo trận, chắc là do vị tiền bối này khi còn sống để lại.

Dùng sự hiểu biết của Lâm Dịch đối với trận pháp, đương nhiên hắn có thể nhìn ra được.

Hai người Lâm Dịch đi tới cửa động phủ, cảm nhận đại khái một phen.

Lâm Dịch nói:

- Trận Bàn truyền tống cũng không tính là quá xa, nơi này cách Kiếm Trủng chi địa không xa, nếu như toàn lực bay nhanh, hẳn là vài ngày chúng ta sẽ có thể tới được đó.

Mộc Tiểu Yêu khẽ nhíu mày, như có điều suy nghĩ mà không lên tiếng.

Lâm Dịch đi tới cửa động, tiện tay bắt đầu bố trí trận pháp, ảo trận, mê trận, khốn trận từng tổ hợp trận pháp một được hắn hạ bút thành văn. Trận văn nhìn như vô cùng phức tạp, thế nhưng sau khi được Lâm Dịch khắc cũng không hề có cảm giác ngưng trệ mà chậm rãi lắng vào trong mặt đất.

Rất nhiều tổ hợp trận pháp kết nối lại cùng một chỗ, bộc phát ra uy lực vượt xa một trận pháp, nhưng Lâm Dịch không xem qua các loại sách cổ liên quan tới tổ hợp trận pháp cho nên những tổ hợp trận pháp này cũng chỉ là lĩnh ngộ từ Diễn Thiên đại trận trong Thần ma chi địa mà ra.

Diễn Thiên đại trận vô cùng phức tạp huyền diệu, chỉ là một góc nhọn trong đó thì cũng đã đủ để vây khốn Lâm Dịch rồi.

Hôm nay nghiên cứu đối với trận pháp của Lâm Dịch càng ngày càng sâu, hiểu biết đối với Diễn Thiên đại trận cũng càng ngày càng sâu. Nhưng càng như vậy, vượt qua uy năng của Diễn Thiên đại trận có thể cảm nhận được và loại huyền bí của thiên địa, trận lại có uy năng của vạn vật chúng sinh.

Lâm Dịch nghĩ ngợi nói:

- Nếu như có cơ hội, nhất định phải lại tới Diễn Thiên đại trận một lần, cũng không biết ở giữa đại trận này là cái gì. Chỉ là một cái góc nhọn của đại trận cũng đã dùng thần dược thái cổ để làm mắt trận, như vậy nhất định trung tâm mắt trận sẽ là vạn cổ chi bảo kinh thế.

Đột nhiên trong lòng Lâm Dịch khẽ động, hắn nhớ tới một thứ, đó là khi ở bên ngoài Tịch Tĩnh cốc, dưới lực chấn nhiếp của thần côn, hắn đã lường gạt được đồ của một tu sĩ Kim Đan trong đó.

Một quyển sách cổ liên quan tới trận pháp.

Nếu không phải do đang bố trí trận pháp, lại suy nghĩ tới Diễn Thiên đại trận thì hầu như Lâm Dịch đã quên mất sự tồn tại của quyển cổ tịch này.

Tông chủ Hoắc Sâm Kỳ Sát tông tặng Lâm Dịch sách cổ về trận pháp, thứ này đã được Lâm Dịch trả, hơn nữa phần lớn bên trong là giảng giải về lai lịch của trận pháp, cùng với hiểu biết về sát khí luyện tâm trận, cũng không có quá nhiều ghi chép thực dụng của trận pháp.

Lâm Dịch nghĩ ngợi nói:

- Sau khi trở về từ Kiếm Trủng chi địa này, nhất định ta phải nghiên cứu xem trong cuốn sách cổ về trận pháp kia ghi chép những cái gì, hy vọng nó sẽ cho ta một chút kinh hỉ.