Bất Hủ Kiếm Thần

Chương 180: Song song đột phá



Trong mấy canh giờ, Lâm Dịch cũng đã bố trí được vài tầng đại trận, nếu không phải là tu sĩ có nghiên cứu sâu đậm đối với trận pháp thì nhất định sẽ không thể xông vào bên trong động phủ, phát hiện ra hai người.

Trong quá trình này, Mộc Tiểu Yêu lẳng lặng ngây người ở bên cạnh hắn, ánh mắt mang theo nhu tình nhè nhẹ không rời khỏi người của Lâm Dịch một chút nào cả.

Bố trí xong trận pháp, Lâm Dịch đánh vào hơn mười khối linh thạch trung phẩm, sau khi khởi động đại trận, rốt cục hắn mới nhẹ thở phào nhẹ nhõm, chợt mang theo Mộc Tiểu Yêu vào bên trong động phủ.

Sau khi giao thủ cùng với tông chủ Đan Hà phái, Lâm Dịch cũng mơ hồ cảm giác được một tia cơ hội.đột phá

Tu vi đứng ở Trúc Cơ trung kỳ đã được thời gian một năm, sau lần tu luyện này rất có thể sẽ bước vào Trúc Cơ đại thành!

Nghĩ đến đây, Lâm Dịch trực tiếp lấy ra linh thạch, bày Tụ Linh đại trận ra trước mắt, hắn và Tiểu Yêu Tinh cùng nhau khoanh chân ngồi trong trận tu luyện.

Chỉ một thoáng, linh khí bên trong động phủ bốc lên, lượn lờ, như đang đặt mình ở trong tiên cảnh mờ ảo.

Trong quá trình Lâm Dịch hấp thu linh khí, theo bản năng hắn thi triển ra kiếm ý tầng thứ hai của Dịch Kiếm thuật, Dịch vạn vật trong thiên hạ!

Linh khí dưới sự ảnh hưởng từ kiếm ý của Lâm Dịch đang dùng tốc độ cực nhanh ngưng tụ lại, ại hình thành một cơn lốc linh lực ở xung quanh Lâm Dịch, gần như hóa thành linh khí ngưng thực cuồn cuộn dũng mãnh tiến vào trong cơ thể của hắn.

Thân thể của Lâm Dịch giống như một cái động không đáy, nuốt linh khí nồng nặc khổng lồ giống như là trâu hút nước vậy, chậm rãi lắng đọng tích lũy vào trong đan điền, trải qua đoạn kiếm thần bí tinh luyện, khi lần nữa nhổ ra đã hóa thành linh lực màu lam, bao quanh đoạn kiếm thần bí.

Mộc Tiểu Yêu nhận thấy tốc độ hấp thu linh khí kinh khủng của Lâm Dịch, nàng hơi kinh ngạc, cũng không suy nghĩ nhiều, cũng bắt đầu nhắm mắt tu luyện.

Trong thời gian hơn một năm này Mộc Tiểu Yêu chưa bao giờ tĩnh tâm tu luyện qua, tu vi cũng giữ ở Trúc Cơ viên mãn, không có chút tiến triển nào cả. Lần này đã gặp lại Lâm Dịch, rốt cục đã khiến cho nàng để xuống một cọc tâm sự, bằng vào huyết mạch Yêu tộc, Khô Mộc Thân, tốc độ hấp thu linh khí lại gần bằng với Lâm Dịch.

Trong một canh giờ ngắn ngủi, vách ngăn Trúc Cơ viên mãn của Mộc Tiểu Yêu dần dần bị buông lỏng.

Một lát sau, Mộc Tiểu Yêu quát một tiếng, cả người run rẩy, khí thế trên cả người của nàng đột nhiên tăng lên một bậc thang lớn, linh khí ở trong đan điền chậm rãi áp súc ngưng tụ, mơ hồ hiện lên một cái quả cầu màu xanh biếc nhàn nhạt.

Quả cầu này vô cùng yếu đuối, phù hoa tản mạn, không đủ ngưng thực, nhưng bên trong lại có một cỗ năng lượng lưu chuyển vượt xa đẳng cấp của linh khí, Đan khí!

Cả người Mộc Tiểu Yêu ầm ầm bộc phát ra một cỗ khí tức cường đại, một loại uy áp cảnh giới chậm rãi tràn ngập ở bên trong động phủ.

Nửa bước Kim Đan, Huyễn Đan kỳ!

Trong mấy canh giờ, Mộc Tiểu Yêu đã đột phá tới Huyễn Đan kỳ! Tuy rằng trong đó cũng có công của thời gian lắng đọng, nhưng không thể không nói, đúng là huyết mạch cao quý, thiên phú ngập trời.

Mộc Tiểu Yêu đột phá không có làm ảnh hưởng đến Lâm Dịch, khí tức của hắn vẫn vững bước tăng lên như trước, xung quanh đoạn kiếm thần bí, linh lực ngưng tụ ngày càng nồng hậu.

Rồi đột nhiên!

Hai mắt nhắm chặt của Lâm Dịch mở ra, từ bên trong bắn ra hai đạo kiếm quang màu xanh nhạt, kiếm khí trên cả người giăng khắp nơi, vô cùng sắc bén, vô địch. Tiếng kiếm minh không ngừng vang lên, kiếm ý vờn quanh, không kém khí thế Huyễn Đan kỳ của Mộc Tiểu Yêu một chút nào cả.

Đột phá!

Trúc Cơ đại thành!

Trải qua một năm củng cố và tích lũy, Lâm Dịch đột phá Trúc Cơ trung kỳ như nước chảy thành sông, không có chút trở ngại nào cả, hàng rào của Trúc Cơ đại thành đã bị Lâm Dịch dễ dàng đánh nát, bước chân vào Trúc Cơ đại thành!

Lâm Dịch và Mộc Tiểu Yêu cũng không dừng lại mà tiếp tục hấp thu linh khí, lần nữa nhắm mắt, củng cố tâm thần vững vàng để tu luyện.

Sau khi đột phá, quan trọng hơn là hấp thu linh khí để củng cố cảnh giới, bằng không sẽ rất dễ để lại bệnh kín, sau này sẽ bạo phát ra.

Thời gian chậm rãi trôi qua, một ngày một đêm trôi qua.

Lâm Dịch khẽ phun ra một ngụm trọc khí, chậm rãi mở hai mắt ra, hai con mắt lóng lánh sinh ra ánh sáng, giống như ngôi sao trong trời đêm tỏa ra ánh sáng ngọc vậy, trong mắt thỉnh thoảng hiện lên một đạo kiếm quang sắc bén.

Thương thế trước kia giao thủ với tông chủ Đan Hà phái cũng đang lặng lẽ khỏi hẳn sau khi có đột phá.

Lâm Dịch cảm giác trạng thái hiện tại của hắn vô cùng tốt, trong lúc giơ tay nhấc chân hình như có lực đạo vô cùng vô tận bắn ra, tu vi linh lực cũng tăng lên một bậc thang mới.

Mộc Tiểu Yêu hoàn hồn lại, rõ ràng nàng cũng có rất nhiều thu hoạch, đột phá đến Huyễn Đan kỳ, bất kể là tu vi hay là cảnh giới, thậm chí là sức chiến đấu, đều có một lần đề thăng về chất.

Huyễn Đan kỳ vốn được gọi là nửa bước Kim Đan, là một bước rất là quan trọng, chính là trong cơ thể đã sinh ra sự tồn tại của Đan khí, chỉ là quy mô cực nhỏ. Ở trong chiến đấu có thể bộc phát ra một kích của tu sĩ Đan đạo, nhưng lại không thể kéo dài.

Trong lòng hai người vốn đã vui sướng khi gặp lại nhau, lúc này lại song song đột phá, tu vi được đề thăng làm cho hai người không khỏi cảm thấy vui mừng, nụ cười trên mặt lại càng thêm sáng lạn.

Sau đó Lâm Dịch mở quyển sách cổ viết về Hóa Ngoại phân thân thuật kia, lại bắt đầu nghiên cứu.

Đầu tiên Hóa Ngoại phân thân thuật này giảng giải cho các tu sĩ vận dụng linh lực ra làm sao, ngưng tụ thành một cỗ thân thể khác ở bên ngoài cơ thể, đồng thời cũng có ý thức chiến đấu và năng lực chiến đấu của riêng mình.

Trong tờ giới thiệu đầu tiên cũng có nói, bí thuật cũng không đầy đủ, phân thân ngưng tụ ra chỉ có bảy thành sức chiến đấu của bản thể. Nhưng lại có thể phát triển, có lẽ là theo bí thuật được hoàn thiện, sức chiến đấu của phân thân cũng theo đó tăng mạnh, mãi đến lúc tương đương với bản thể.

Bí thuật này nhìn như bình thường, nhưng nếu như xem xét kỹ lại rất không đơn giản.

Có thêm một phân thân chiến đấu, cho dù sức chiến đấu chỉ có bảy thành bản thể, nhưng hầu như chẳng khác nào là hai Lâm Dịch đang đồng thời công kích đối thủ. Một Lâm Dịch có Tử Vi tinh thuật, bộ pháp thần bí, thủ đoạn có ngàn vạn biến hóa, nếu như có hai Lâm Dịch thì sẽ như thế nào?

Hơn nữa điểm cường hãn nhất của bí thuật này vô cùng rõ ràng, thứ nhất, phân thân có thể tùy thời ngưng tụ ra, cho dù phân thân bị tử vong thì bản thể cũng sẽ không bị thương, có thể một lần nữa ngưng tụ ra phân thân.

Thứ hai, loại phân thân này, mặc dù là do linh lực ngưng tụ ra, thế nhưng người ngoài lại khó có thể nhận ra được, thậm chí dưới cảm ứng của kiếm ý tầng thứ nhất của Lâm Dịch thì cũng chỉ có thể mơ hồ nhận ra mà thôi, nhưng lại không thể xác định. Nhưng dù sao phân thân chỉ có bảy thành thực lực của bản thể, nếu như là lúc giao thủ, đối phương cảm nhận ra thực lực biến hóa thì cuối cùng cũng sẽ khám phá ra được Hóa Ngoại phân thân thuật này.

Dù vậy, Hóa Ngoại phân thân thuật cũng là một môn bí thuật rất là hiếm có.

Cùng lúc đó, ở bên ngoài mười dặm, tông chủ Đan Hà phái đang nhanh như điện chạy tới nơi đây, trên phương hướng không có chút sai lầm nào cả.

Đan Hà phái tông chủ lạnh giọng nói:

- Tiểu bối, lần này ta sẽ dùng hết toàn lực, tru diệt ngươi!

Mà ở cách động phủ không xa có một tên tu sĩ đang chậm rãi đi tới, đỉnh đầu đội đạo quan, vóc người no đủ, thịt trên mặt rung rung, tuổi không lớn lắm, khuôn mặt trắng, hai tròng mắt vận chuyển loạn lên, cuối cùng đưa mắt nhìn về phía động phủ này.

Lâm Dịch bố trí rất nhiều trận pháp ở cửa động, người ngoài không nhìn thấu tình hình ở trong trận.

Vị tu sĩ mập này khẽ nhíu mày, trong mắt hiện lên vẻ không hiểu, thấp giọng lẩm bẩm:

- Sẽ không sai, chính là nơi này...

Đạo sĩ mập kinh hô một tiếng, sau đó mặt mày rạng rỡ lẩm bẩm nói:

- Khà khà, thiếu chút nữa bị đã lừa gạt đi, trận pháp thật là cao minh!

Cùng thời khắc đó, ở dưới chân hắn, một thanh niên mặc áo bào đen đang vung vẩy một cái xẻng lớn, ra sức đào về phía trước.

Thanh niên này nhìn như thật thà, cứng đầu cứng cổ, nhưng ánh mắt lại giống như là trộm, thân thể hơi có vẻ cường tráng, sắc mặt có chút tái nhợt, không giống như là người.

Có lẽ là vì đào rất mệt mỏi, thanh niên này dừng lại, dùng cánh tay gãi đầu một cái, cười ngây ngô nói:

- Khà khà, sắp tới rồi, ta đây lại thêm đào thêm một chút nữa là có thể tìm được bảo bối. Ài, ta đây quá hư hỏng rồi, đào mộ đã không được rồi, không ngờ lại còn muốn đào cả động phủ...