Lâm Tỉ chạy xe như gió đến Tửu Trì Nhục Lâm, cậu xuống xe ném chìa khóa xe trong tay vào ngực của người giữ xe, hai chân dài sải bước đi vào trong quán bar.
Ngọn đèn mờ ảo chiếu xuống, luôn có những cô gái gợi cảm mĩ miều cố ý va vào ngực cậu, Lâm Tỉ thong thả giơ một ngón tay đẩy người ra, nhấc chân đi lên phòng riêng ở lầu hai.
Người phục vụ đứng ở cửa giúp cậu mở cửa, Lâm Tỉ chậm rãi bước vào trong. Đám bạn đàng điếm lâu ngày không gặp trong phòng đều nhao nhao nhìn sang, Lục Lánh Tinh ngạc nhiên huýt sáo một tiếng, đẩy cậu trai nằm trong lòng ra, “Ui ai đây ta? Đây không phải là Cậu hai Lâm ở trong khuê các bấy lâu của chúng ta sao?”
“Quần què.” Lâm Tỉ xách cậu trai ra, ngồi xuống bên cạnh Lục Lánh Tinh, “Cái gì mà ở trong khuê các? Lục Lánh Tinh, cậu lại muốn ăn đập có phải không?”
Lục Lánh Tinh đưa cho cậu một ly rượu vang, nói giọng thèm đòn, “Gần đây anh gọi cậu đi chơi mấy lần mà cậu có đến đâu, lẽ nào không phải bị anh trai của cậu nhốt trong nhà thêu hoa?”
“Tấu hài, anh tôi có khi nào mà quản lý tôi? Anh tôi cưng tôi lắm.” Lâm Tỉ đặt ly rượu vang xuống, lấy kẹo bạc hà trong túi áo ra lột vỏ ném vào miệng, và nói bằng giọng điệu cà lơ phất phơ, “Gần đây tôi có chút việc.”
“Cậu mà có việc gì chứ?” Lục Tây Gia - anh họ của Lục Lánh Tinh đi từ bàn pha chế qua, lấy đi giấy gói kẹo trong tay cậu xong lại châm chọc cậu, “Ngay cả rượu cũng không dám uống, là việc kết hôn hay là việc thêm con cháu cho nhà họ Lâm các cậu?”
“Cậu ấm như tôi kết hôn thì vẫn còn sớm lắm.” Lâm Tỉ cười cợt, đầu cũng không quay sang mà khịa trở lại: “Dù sao cũng không phải việc ăn chơi trác táng với người mẫu nam trong biệt thự, nửa đêm bị anh tôi đúng lúc đi công tác về bắt gặp xong bị xách về đánh một trận.”
Lục Tây Gia bị nghẹn họng, một hồi lâu mới nhắc nhở cậu bằng một giọng điệu lạnh lùng: “Lâm Tỉ, cậu vẫn nên vừa vừa phải phải thôi. Đoàn Thâm đang ngồi ở phòng bên cạnh đấy.”
Lâm Tỉ tâm bất biến, “Đoàn Thâm thì làm sao? Anh tôi còn không nỡ mắng tôi, Đoàn Thâm còn có thể đánh tôi hay sao?” Nói xong, giống như nhớ đến chuyện khó chịu gì đó, cậu giơ tay lấy ly rượu vang trên bàn trút vào miệng.
Lục Lánh Tinh không ép cậu nữa, quay đầu đưa mắt ra hiệu với đám cậu ấm còn lại, “Cậu hai Lâm gần đây chắc là bị anh của cậu ta dạy dỗ không cho ra khỏi nhà, các cậu giúp cậu ta che giấu một chút, đừng để cậu lớn nhà họ Đoàn nhìn thấy cậu ta ở đây.”
Mặt những người khác lộ vẻ đã hiểu.
Trong phòng riêng gọi mấy cậu nhóc nhìn sạch sẽ trong Lâm Trì ra nhảy, cậu nhóc lúc nãy ngồi trong lòng Lục Lánh Tinh đi vệ sinh thật lâu vẫn chưa quay về.
Qua một lát có người đến truyền lời, nói rằng cậu ta gây rắc rối bị phòng riêng bên cạnh giữ lại, bảo bọn họ qua đó lãnh người về.
Phòng riêng bên cạnh có những ai, đám cậu ấm này đều biết rõ trong lòng, chắc chắn không phải người mà đám cậu ấm cô chiêu ỷ vào bối cảnh gia đình đi hống hách như bọn họ có thể trêu chọc được.
Lục Lánh Tinh mắng thầm một tiếng xui xẻo, dẫn cả đám cậu ấm đi sang phòng bên cạnh kính rượu nhận lỗi với các anh các chú của bọn họ. Lâm Tỉ chán chường ở trong phòng riêng chơi di động một lát, không thấy ai trở về thì gửi tin nhắn cho Lục Lánh Tinh, lúc mở cửa chần chừ một giây, sau đó đội mũ áo hoodie lên, bỏ hai tay vào túi áo, cúi đầu rón rén đi qua cửa phòng riêng bên cạnh.
Đúng lúc va phải người bước ra từ phòng riêng, Lâm Tỉ không nhìn đường, chân giẫm lên giày da của người kia. Người đàn ông sắp nổi giận tại chỗ, "Có mắt hay không?"
Lâm Tỉ xem thường ngẩng đầu nhìn anh ta.
Người đàn ông nhìn rõ mặt cậu, cơn giận lập tức biến mất, điệu bộ thân thiết kéo cánh tay của cậu: "Đây không phải là em trai cưng của cậu lớn họ Lâm à?"
Lâm Tỉ cau mày bực mình, muốn giãy khỏi tay người nọ. Khoé mắt cậu lại chú ý đến cửa phòng không biết từ lúc nào đã mở to ở đằng sau người đàn ông, Đoàn Thâm đang ngồi trên ghế sô pha đối diện với cửa phòng riêng, một đôi mắt đen sâu thẳm nhìn vào cậu.
Lâm Tỉ sắc mặt không đổi, tim không đập giữ cái dáng vẻ hơi hất cằm, nhưng bắp chân lại hơi nhũn nhũn.
Anh của cậu không nỡ đánh cậu, nhưng Đoàn Thâm sẽ đánh cậu thật đó.