Lâm Tỉ đẩy tay người đàn ông ra, cậu cũng không quay đầu lại rảo bước vội xuống lầu. Dáng vẻ ấy hệt như là có ma quỷ rượt ở sau lưng. Bậc cầu thang cuối cùng còn chưa bước xong thì điện thoại trong túi đã rung nhẹ. Lâm Tỉ chửi thầm trong bụng, lấy điện thoại mở tin nhắn mới gửi tới ra.
“Đợi ở cửa quán bar.”
Lâm Tỉ “hừ” một tiếng rồi cất điện thoại vào, đi ra cửa chính quán bar túm lấy người giữ xe hồi nãy đỗ xe giúp cậu, bảo rằng: “Đưa tôi chìa khóa xe, nhanh chút đi.”
Người giữ xe bình tĩnh chẳng động đậy gì.
Lâm Tỉ sầm ngay mặt lại, “Tôi nói mà cậu không nghe thấy hả?”
Lúc này người giữ xe mới ngẩng đầu lên một cách tội nghiệp, giải thích bằng giọng lắp ba lắp bắp: “Quản lý dặn tôi không thể đưa chìa khóa xe cho anh.”
Lâm Tỉ: “...”
Cậu sầm mặt mắng một câu, quay đầu bước nhanh vào ngõ hẹp. Chưa đi được hai bước đã bị người kéo lại từ phía sau, Lâm Tỉ hít sâu một hơi rồi quay lại nhìn, lại thấy gương mặt của Lục Lánh Tinh. Lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, Lâm Tỉ giả bộ không có chuyện gì cười cười mà hỏi: “Sao rồi? Cậu cũng chuẩn bị đi à?”
Lục Lánh Tinh lắc đầu, biểu cảm lực bất tòng tâm đưa tay kia chỉ ra phía sau. Người đàn ông cao hơn Lục Lánh Tinh một khúc, vắt áo vest lên cánh tay, thân hình rắn rỏi đứng ở chỗ không xa nhìn cậu, trên mặt không rõ vui giận.
Lâm Tỉ: “...”
Người giữ xe chạy chiếc xe hơi màu đen của Đoàn Thâm ra khỏi hầm để xe, ánh mắt Đoàn Thâm liếc qua mặt Lâm Tỉ: “Lên xe.”
Lâm Tỉ ấm ức tức tối lôi cửa ghế sau ra ngồi vào, ngẩng đầu thì thấy Lục Lánh Tinh chui vào từ bên cửa còn lại, cậu ta tâm trạng khá tốt còn hát khe khẽ rồi giải thích: “Hai chúng ta ở cùng một khu không phải sao? Tôi đi nhờ anh Đoàn một đoạn.”
Trong lòng Lâm Tỉ bực bội, nghiêm mặt không nói tiếng nào.
Đoàn Thâm lái xe đưa Lục Lánh Tinh đến cổng khu biệt thự trên núi ngoại ô, lúc xuống xe thấy Lâm Tỉ vẫn còn ngồi yên, Lục Lánh Tinh nhướng mày kinh ngạc, “Còn ngồi đó làm gì? Nhanh xuống xe đi chứ.”
Lâm Tỉ lườm cậu ta một cái xong chẳng nói gì, trái lại là Đoàn Thâm ngồi trên ghế lái mở miệng nói: “Em ấy không xuống xe, cậu đi trước đi.”
Lục Lánh Tinh hơi sửng sốt, đè lại chút kỳ lạ trong lòng, đóng cửa xe lại rồi quay người đi về khu biệt thự. Đi xa mười mấy mét quay đầu nhìn lại, xe của Đoàn Thâm vẫn còn dừng tại chỗ cũ không hề có động tĩnh gì.
Sau khi Lục Lánh Tinh quẹo vào cổng, Đoàn Thâm nhìn đến người trong kính chiếu hậu, “Lên ngồi đằng trước.”
Lâm Tỉ cúi đầu chơi điện thoại, không thèm nhúc nhích.
Đoàn Thâm nhíu mày lại, “Đừng để tôi nhắc lại lần thứ hai.”
Như thế thì Lâm Tỉ mới chậm chạp bò ra khỏi xe, kéo cửa ghế phụ lái ra ngồi vào trong, hai tay đút vào túi áo hoodie, cả khuôn mặt cũng giấu dưới nón áo hoodie.
Đoàn Thâm lấy áo khoác gấp gọn trên đầu gối quăng cho cậu, “Cầm lấy.”
Lâm Tỉ cố ý đem cái áo vest cao cấp trải ra đắp trên đùi.
Đoàn Thâm không ừ hử gì cả mà lướt mắt qua cậu, “Tháo cái nón trên đầu xuống.”
Lâm Tỉ trả lời dứt khoát: “Không tháo.”
“Lâm Tỉ.” Người đàn ông hơi gằn giọng, “Tháo xuống đi.”
Lâm Tỉ bĩu môi, vén cái nón trên đầu xuống.
Xe hơi màu đen chạy xuống núi dọc theo đường dốc quanh co, xuống đến chân núi thì quay đầu xe phóng đi một hướng khác, cuối cùng dừng lại tại hầm để xe của một khu chung cư cao cấp trong trung tâm thành phố. Hai người lần lượt vào thang máy, lại lần lượt ra khỏi thang máy.
Đoàn Thâm đưa tay mở khoá cửa chung cư bằng dấu vân tay, sau đó quay người nhường ra một khoảng trống, "Vào đi."
Lâm Tỉ một tay cầm cái áo vest bị làm cho nhăn nhúm, theo thói quen đạp giày thể thao trên chân mình ra thay bằng dép đi trong nhà để đi vào. Chưa đi hai bước mới chợt nhớ ra đây không phải là căn biệt thự cũ mình đã ở hai mươi năm, hơi chán nản quay người đi, đúng lúc nhìn thấy Đoàn Thâm cúi người xếp đôi giày thể thao bị cậu đạp lên kệ để giày.
Lâm Tỉ mím môi giữ im lặng, quẹo vào phòng khách, lén lút như kẻ trộm đưa tay vỗ vỗ lên nếp nhăn trên áo vest. Giọng bình tĩnh của Đoàn Thâm vang từ đỉnh đầu xuống: "Đừng lo, dì trong nhà sẽ đến xử lý."
Lâm Tỉ như có tật giật mình quăng áo vest lên sô pha, cụp mắt già mồm nói: "Tôi đâu có lo gì đâu."
Tầm mắt của cậu rũ xuống, chỉ có thể nhìn thấy cặp chân mặc quần tây dài thẳng tắp của người đàn ông. Một giây sau, một chiếc cà vạt màu xám rơi xuống trước mắt, một cây thước bị ném lên sô pha.
Lâm Tỉ ngẩng đầu lên, mặt lộ vẻ cảnh giác, "Anh muốn làm gì?"
"Chẳng làm gì hết." Đoàn Thâm trả lời bằng giọng điệu bình thản, "Tính với em chuyện chiều nay đi quán bar."
Lâm Tỉ mặt không biến sắc liếc nhìn cây thước phản xạ ánh sáng ở trên sô pha, hỏi với vẻ không thể tin được: "Anh muốn đánh tôi hả?"
"Giấy trắng mực đen có viết rõ ràng, em quay đầu là quên sạch rồi? Tôi chân trước mới ra khỏi cửa, em chân sau liền lẻn ra ngoài." Đoàn Thâm chậm rãi cuộn hai ống tay áo sơ mi lên, làm lộ ra hai cánh tay rắn chắc, "Chẳng lẽ, không nên đánh sao?"
Lâm Tỉ nhìn anh với vẻ mặt tức giận: "Anh của tôi còn không nỡ đánh tôi, anh đánh tôi thử coi?"
Đoàn Thâm cúi người cầm lấy cây thước, giọng nói lạnh lẽo xuống mấy phần: "Anh của em không nỡ đánh em, mới để tôi đến dạy dỗ em."
Lâm Tỉ bắt lấy khoảng trống nhảy ra khỏi ghế sô pha, co cẳng muốn chạy vào phòng đọc sách. Đoàn Thâm dễ dàng túm được nón áo hoodie của cậu rồi kéo cậu lại. Lâm Tỉ lập tức cảm thấy sợ, giãy dụa dữ dội: "Đm! Mẹ nó, anh buông tôi ra!"
Đoàn Thâm nhấn cậu xuống, đưa tay vén áo hoodie của cậu lên, ngón tay lành lạnh chạm vào eo của cậu, Lâm Tỉ lại giãy dụa dữ dội hơn, thậm chí miệng bắt đầu văng tục: "Đoàn Thâm tôi đệt! Con mẹ anh! Anh buông tôi ra!"
Người đàn ông đang đè cậu vẫn lạnh mặt thờ ơ.
Dường như cậu đã có thể cảm nhận được cây thước lạnh lẽo chạm vào eo của mình, Lâm Tỉ phút chốc cảm thấy uất ức, vừa buồn vừa giận gào lên: "Đoàn Thâm, mẹ nó anh dựa vào cái gì mà đánh tôi! Anh cũng không phải là cha của tôi! Mẹ nó, tôi là tìm đàn ông để kết hôn chứ không phải tìm một ông cha!"
Động tác trong tay Đoàn Thâm dừng lại, "Phải không?"
Lâm Tỉ cắn răng căm giận trả lời: "Chẳng lẽ không phải hả!"
"Nếu em đã nghĩ như vậy." Đoàn Thâm quăng cây thước nặng trĩu trong tay ra, đưa tay tháo chiếc dây nịch trên eo mình, "Vậy thì, tôi sẽ lấy thân phận là người đàn ông của em để dạy dỗ em."
Lâm Tỉ ở trên thảm cứng người thành một con cá chết.