Bất Ngờ Rung Động

Chương 10: Cũng, cũng không phải….



Chuông cửa vang lên.

Lúc Hà Lạc lảo đảo đi mở cửa thì nhìn thấy Giản Việt đem tới đây không ít đồ, đột nhiên cô cảm thấy hơi xấu hổ vừa rồi hình như cô bị ấm đầu tự nhiên lại lấy điện thoại gọi cho Giản Việt…..

Ở nơi này chỉ có một mình cô, nên cô không biết phải nhờ ai giúp mình nhưng Giản Việt cũng không phải người…..

Còn ở trong điện thoại khóc nhè nữa chứ, thật xấu hổ….

Hà Lạc cảm thấy mình không còn mặt mũi nữa rồi, nửa người cô rút ở phía sau cửa.

“Chân có thể đi được sao?”

Hà Lạc gật đầu.

Giản Việt bước vào rồi đóng cửa lại: “Để tôi nhìn xem.”

Hà Lạc loạng choạng bước chân bị thương về phía trước hai bước, không đợi cô đi xa thì đã bị Giản Việt ôm eo kéo trở lại.

“Chân như vậy cũng có thể đi được à?” Giản Việt bế cô lên.

Hà Lạc nói chút chuyện xảy ra lúc nãy với anh, ban đầu té thì rất đau nhưng bây giờ cũng không cảm thấy đau nữa.

“Không sao đâu, chắc là chỉ bị sưng nhẹ thôi.” Hà Lạc nhỏ giọng nói.

Hà Lạc được đặt nhẹ xuống sô pha, cô đang mặc áo thun dài rộng dưới đùi bên phải có vết bầm, nhìn có chút ghê người nhưng cũng may là không bị trầy da nghiêm trọng nhất là mắt cá chân bị sưng của cô.

Tay Giản Việt đặt lên chân cô, nhẹ nhàng xoay xoay, hỏi Hà Lạc có đau hay không Hà Lạc lắc đầu.

Anh rũ mắt nhìn kỹ, nói: “Mắt cá chân bị bong gân rồi cũng may là không bị thương tới xương.”

Một chân Hà Lạc đặt lên người anh lòng bàn tay của người đàn ông rất nóng, ánh mắt rất chăm chú, Hà Lạc bị nhìn chằm chằm thì có chút không được tự nhiên.

“Anh mua gì trong túi vậy?” Hà Lạc vội tìm đề tài để nói từ trong túi lấy ra một cái lọ, cô hỏi anh đây là gì?

“Đây là hoạt huyết hóa ứ*.”


(*Thuốc hoạt huyết hoá ứ là những vị thuốc có tác dụng lưu thông huyết dịch, tiêu tán ứ huyết.)

Hà Lạc à một tiếng, có chút không hiểu: “Cái này làm thế nào vậy? Có thủ thuật nào đặc biệt không?”

Ánh mắt thâm thúy của Giản Việt trở nóng bỏng.

Động tác trên tay Hà Lạc hơi dừng lại đột nhiên nhận ra câu mình vừa nói khiến cho người khác hiểu lầm….

Giản Việt không nói gì chỉ duỗi tay cầm lọ hoạt huyết hoá ứ, anh vặn nắp lọ ra, đổ một ít lên tay.

Mùi của hoạt huyết hoá ứ cũng không thể nói là dễ ngửi, vừa mở nắp ra mùi hương hơi khó ngửi bay khắp phòng khách.

Tất cả giác quan của Hà Lạc đều đang tập trung lên tay Giản Việt, anh đang đổ hoạt huyết hoá ứ lên đùi cô, động tác rất nhẹ lòng bàn tay anh vuốt ve da thịt của cô, một lần rồi lại một lần nữa, lực tay không mạnh không nhẹ.

“A……”

Hà Lạc đột nhiên hít một hơi.

Động tác của Giản Việt dừng lại, hỏi cô: “Chỗ này đau không? Hay do tôi làm quá mạnh?”

Trái tim Hà Lạc như muốn nổ tung.

Cũng, cũng không phải….

Lực tay của anh không mạnh không nhẹ, anh vẫn luôn làm rất nhẹ, không làm cho Hà Lạc cảm thấy khó chịu. Dần dần, ngoại trừ cảm giác đau ra, thì còn có những thứ khác.

Nhiệt độ của lòng bàn tay truyền tới cơ thể, da thịt được vuốt ve, làm cho chân Hà Lạc như tê dại.

“Nếu tôi làm em đau thì nhớ nói với tôi.” Giản Việt trầm giọng nói.

Giọng nói của anh có chút bất đắc dĩ, mang theo cảm giác lạnh lùng cấm dục.

Làm sao Hà Lạc có thể chịu nổi những lời nói này của anh chứ, cô cắn môi cố gắng làm cho phản ứng của mình không cần quá dữ dội.

Lòng bàn tay người đàn ông từng chút từng chút đi lên, vết bầm ở đùi cô, anh cũng xoa tới.

Phần đùi là bộ phận nhạy cảm nhất của Hà Lạc.

Khi lòng bàn tay của Giản Việt chuyển tới xoa bóp ở chỗ đó, cuối cùng Hà Lạc cũng không nhịn được mà rên rỉ: “Ưm…..”