Bất Ngờ Rung Động

Chương 9: Đừng gấp, làm sao vậy?



Sáng sớm, thợ sửa ống nước báo cho Hà Lạc một xin xấu, ống nước ở phòng bếp đó bởi vì đã lâu chưa sửa nên đã không thể sửa được nữa, chỉ có thể thay cái mới thôi. Mấy người thợ sửa ống nước lúc tới xử lý, họ phát hiện ống nước đã bị hư trước đó, nước đã tràn tới vách tường phòng khách rồi, chỉ là đúng lúc nó bị miếng giấy dán tường che mất.

“Nếu đã phát hiện thì giải quyết luôn đi, để về sau cô đỡ phải lo.”

Hà Lạc chỉ liếc mắt một cái đã nhìn trúng căn nhà cũ này, thật ra căn nhà nhìn rất bắt mắt, chỉ là chủ phòng trước đã đi định cư ở nước ngoài, ở đây cũng không được bảo quản kỹ, nên có rất nhiều thứ dần dần bị bỏ hoang.

Một khi sửa lại nhà cũ, thì cũng là một việc không nhỏ.

Hà Lạc vừa mới chuyển tới đây, còn chưa kịp ổn định chỗ ở mà hiện tại phải sửa sang lại nhà cửa, chẳng phải sẽ rất bất tiện sao?

Người sửa già có lẽ nhìn thấy sự băn khoăn của Hà Lạc, ông nói: “Sửa lại cũng không lâu lắm đâu, khoảng chừng nửa tháng là xong rồi, buổi sáng 8 giờ chúng tôi sẽ làm, chiều thì 5 giờ rưỡi là kết thúc. Nếu không thì cô đem những thứ quan trọng trong nhà để vào phòng ngủ rồi khóa kỹ là được, không làm ảnh hưởng tới sinh hoạt của cô đâu.”

Đau dài không bằng đau ngắn, nhớ tới cảnh nếu ở nhà cũ sẽ không được tiện, nên Hà Lạc vẫn gật đầu đồng ý.

Sau khi xác định xong việc sửa chữa, mấy người công nhân buổi chiều đã bắt đầu làm việc, còn tiện tay giúp Hà Lạc rửa những thứ cô không cần, tuy nhìn thì rất lộn xộn, nhưng may là lộn xộn rất có trình tự.

Hà Lạc cũng không có việc gì làm, đúng lúc đem trái cây rửa sạch rồi gọt cho công nhân ăn, cô để lại cho mình một quả đào, cũng không ăn ngay mà cô đem về phòng.

Loại hương vị thấm vào ruột gan này làm cho cô không tự giác được mà nhớ tới Giản Việt.

Chắc là Giản Việt vẫn còn đang ở trong tiệm bận làm việc, Hà Lạc không dám làm phiền anh, cô lấy điện thoại ra click vào trang cá nhân của anh, rồi nhìn vòng bạn bè của anh. Giản Việt chỉ đăng mấy dòng trạng thái, cái mới nhất là một tháng trước, là lúc anh chạy bộ buổi sáng trong công viên gặp một con mèo đang làm nũng bên chân anh.


Hóa ra mèo cũng biết làm nũng với người đẹp trai.

Hà Lạc click vào hình ảnh, phóng to hình ra, cô nhìn chằm chằm vào bàn tay của Giản Việt.

Nhớ tới hôm qua bàn tay này sờ lên vú cô, gân xanh hơi ẩn hiện, cùng với lực nắm…..

Khuôn mặt Hà Lạc nóng lên, không dám suy nghĩ tiếp nữa, cô lấy giá vẽ ra và bắt đầu tô màu, lúc bên ngoài sửa chữa, âm thanh hơi lớn, nhưng trong lòng cô đang suy nghĩ một người, nên cũng không cảm thấy bực bội. Bức tranh này, vẽ cho tới chạng vạng tối.

Công nhân đã kết thúc công việc, Hà Lạc xoa cái chân nhức mỏi, cô tính vào phòng khách xem có gì ăn ăn để lót bụng hay không.

Nhưng ai cũng không lường trước được, tâm trạng tốt đẹp của Hà Lạc không tiếp tục được lâu, giây tiếp theo bởi vì không chú ý là ở phòng khách có nhiều đồ, chân cô đạp trúng, thế là ngã dập mông ở đống đồ nhỏ trong phòng khách, rồi đến chân bị thương…

Mông của cô như là bị ngã thành bốn cánh hoa.

Cô đau tới mức nhăn mặt, xém chút nữa là không thở nổi, Hà Lạc ngồi hơn nửa ngày mới từ dưới đất bò dậy, cô đau lòng phát hiện mắt cá chân của mình đã sưng tấy, mỗi một bước đi chân cô đặt biệt đau.

Lúc trước Hà Lạc nói sẽ tới Nam Thành ở một mình, mẹ Hà Lạc nhất quyết không đồng ý, lo cho cô ở một mình không an toàn, không biết cách chăm sóc bản thân.

Hà Lạc không quan tâm, nhưng bây giờ thì xem ra là bị nói trúng rồi, trong nháy mắt cảm thấy rất đau lòng.

Giản Việt vừa sửa xong tủ đông, thì nhận được cuộc gọi của Hà Lạc, giọng nói cô nức nở, mềm mại yêu kiều, nghe vậy tim anh như run lên.

“Giản Việt……Anh…… Bây giờ anh có rảnh không?”

“Đừng gấp, làm sao vậy?”

Nghe được giọng của Giản Việt, Hà Lạc mới bình tĩnh hơn một chút: “Mắt cá chân của tôi hình như sưng rồi, không đi được. Nếu anh tiện, thì có thể giúp tôi đem thuốc giảm sưng tới được không?”