Giản Chấn xuất hiện vào thời điểm nước sôi lửa bỏng này, nói không cảm động là giả. Lục Phồn Tinh nhẹ giọng lên tiếng: “Cảm ơn anh.”
“Cảm ơn thì khỏi, thực tế tí đi.” Giản Chấn nói: “Anh thêm số Wechat của em, em chấp nhận yêu cầu kết bạn của anh.”
Lục Phồn Tinh đồng ý, đáp vâng. Hôm nay anh ta đã giúp cô rất nhiều, nếu cô còn tiếp tục từ chối thì có vẻ không biết điều cho lắm.
Nom Giản Chấn đầu tóc bù xù, cả người uể oải vì ngủ không đủ giấc, vừa nhìn đã biết là mới thức dậy vẫn còn mang theo vẻ ngái ngủ. Lục Phồn Tinh sợ dáng vẻ này của anh ta sẽ dọa các cô gái, bèn khéo léo đề nghị: “Hay anh đi rửa mặt đi… Hãy còn dử mắt kia kìa. Đoạn anh soi gương, làm giống như tôi…”
Cô nhếch môi mỉm cười: “Tốt nhất là smile (cười) giống tôi đây này.”
“Cho nên anh bán mình còn phải bán rẻ cả nụ cười hả?” Giản Chấn trưng ra vẻ mặt không phối hợp: “Trừ phi em đồng ý tối nay ăn cơm cùng anh.”
Thói xấu ‘được đằng chân lân đằng đầu’ của anh chàng này đã ăn vào xương tủy, không thể chữa khỏi. Lục Phồn Tinh đã từ bỏ việc điều trị cho anh ta. Ăn thì ăn, một bữa cơm cũng chẳng thay đổi được điều gì.
“Tiếp theo, nếu anh còn được thể, đưa ra điều kiện thứ ba thì anh quay về ngủ tiếp đi! Cũng đừng nghĩ đến việc tôi chấp nhận yêu cầu kết bạn trên Wechat của anh.”
Ngón hù dọa này đúng thật rất có tác dụng đối với Giản Chấn. Quả nhiên anh ta không nói nhảm nữa, mà cào cào mái tóc rối tung như ổ gà của mình và đi vào phòng vệ sinh.
Có cô gái trong phòng vẽ tranh nhìn thấy bóng lưng của anh ta, trở vào hớn hở nói với bạn mình: “Hôm nay rất đáng nhé, người mẫu siêu đẹp trai luôn! Thể loại đẹp trai phát khóc lên được ấy.”
Người mẫu còn chưa tới mà phòng vẽ tranh đã bắt đầu đứng ngồi không yên.
Sau khi rửa mặt xong đi ra, trông Giản Chấn đã có tinh thần hơn nhiều. Các cô gái trong phòng vẽ tranh, ai nấy đều dán mắt nhìn. Có mấy học sinh chỉ mải ngắm anh ta, không còn tâm trí nghe xem giáo viên đang giảng gì.
Giản Chấn phớt lờ sự hào hứng của các cô gái. Anh ta thảnh thơi ngồi bên cạnh bức tượng thạch cao làm nền. Ngoại trừ nụ cười xem như lời chào hỏi lúc đầu bước vào cửa ra, sau đó anh ta luôn mang vẻ mặt lạnh lùng, ném sạch lời dặn của Lục Phồn Tinh bảo anh ta phải cười thật nhiều lên tận chín tầng mấy.
Về sau, anh ta nhắm mắt ngủ thiếp đi.
Bộ dáng ngủ say của trai đẹp rất “bổ mắt”. Nhiều cô gái càng nhìn chằm chằm vào Giản Chấn, chẳng hề kiêng dè. Lục Phồn Tinh ôm trán, tìm một người mẫu tắc trách thế này, hi vọng lát nữa sẽ không có ai phàn nàn với cô.
Sự thật chứng minh, các cô gái vô cùng khoan dung đối với những anh chàng đẹp trai. Họ không những không kêu ca mà còn có mấy cô gái chạy tới ghi tên, nộp học phí sau giờ học, yêu cầu duy nhất là mong anh chàng người mẫu này thường xuyên tới phòng vẽ tranh, như thế họ sẽ càng tích cực vẽ hơn.
Trước sự nhiệt tình của mọi người, Lục Phồn Tinh nhất thời phấn khởi, liền viết một tấm séc khống: “Giá trị của người mẫu này khá cao. Có điều, thấy mọi người thích anh ta như vậy, phòng vẽ tranh Sao Trời nhất định sẽ cố hết sức để mời anh ta đến thường xuyên.”
Các cô gái vui mừng hò reo.
Còn người đàn ông đang gục đầu ngủ say sưa kia hoàn toàn không hay đã bị Lục Phồn Tinh bán đi chỉ trong phút chốc.
Nhờ sự trợ giúp của Giản Chấn, ngày đầu tiên đi vào hoạt động của phòng vẽ tranh Sao Trời đã kết thúc một cách hú vía. Giản Chấn có sức hút quá lớn, cộng thêm Mạnh Hàn Thu giảng bài rất hay. Sau buổi học, có năm cô gái đã đóng tiền học nửa năm ngay tại chỗ. Lục Phồn Tinh nhìn số tiền học phí không nhỏ trong Alipay, mà không dám tin mình lại có thể thuận lợi đến thế.
Tất nhiên là cô biết cô thuận lợi được như vậy là nhờ ai. Do đó, buổi tối cô tỏ ra hết sức khách khí với Giản Chấn, nhìn anh ta như thể nhìn một xấp nhân dân tệ. Giản Chấn rất có ý kiến với ánh mắt ‘bẩn thỉu’ của cô.
“Em biết trông em bây giờ giống dạng người nào không?” Anh ta đặt đũa xuống và nghiêm túc hỏi cô.
“Giống người phụ nữ thành đạt.” Lục Phồn Tinh đang vui vẻ, nói khoác mà không biết ngượng.
“Đừng đùa, em còn cách bốn chữ ‘phụ nữ thành đạt’ bằng khoảng cách từ mặt trăng đến mặt trời cơ.” Giản Chấn dội cho cô gáo nước lã, “Nhìn em bây giờ rất giống tú bà, vẫy khăn tay một cái là một anh chàng ‘ngon giai’ đã bị em bán đi.”
Lục Phồn Tinh tức tối trừng mắt với Giản Chấn. Cô biết người này chẳng nói được lời nào hay ho.
“Ô! Thêm Wechat của tú bà rồi nên không kiêng nể gì nữa nhỉ? Anh có tin anh chọc tôi nổi điên, tôi xóa số anh luôn không?” Lục Phồn Tinh lại đe dọa Giản Chấn.
“Tuy anh chủ động giao quyền sử dụng thân thể của anh ra cho em, nhưng chí ít em cũng phải cho anh giữ lại quyền ca cẩm chứ.” Giản Chấn quay sang dạy bảo Vu Dương, “Khoai Sọ, anh nói cậu nghe, tuyệt đối không được lưu lạc đến bước như anh mày đây. Cậu phải có khí phách* nhé. Thật đấy. Ngày anh gặp được Lục Phồn Tinh ắt hẳn là ngày bi thảm nhất trong cuộc đời anh. Từ đó trở đi, anh đã mất đi khí phách quý giá của thằng đàn ông.”
*Nguyên văn trong tiếng Trung, Giản Chấn nói với Vu Dương rằng: “Cậu phải có cốt khí nhé!” Chữ ‘cốt’ trong tiếng Trung có nghĩa đen là xương cốt. Chính vì vậy, nên Vu Dương mới có hành động tiếp theo trêu Giản Chấn.
“Anh, ăn món này để bổ sung.” Vu Dương gắp một con mực vào bát của Giản Chấn.
Giản Chấn nhìn sinh vật thân mềm không xương sống trong bát mà cạn lời, lừ mắt với thằng nhãi Vu Dương.
Lục Phồn Tinh ngồi đối diện che miệng cười không ngớt.
Ngay đến Lục Phồn Tinh cũng không nhận ra là, mối quan hệ đóng băng giữa cô và Giản Chấn đã dần dần ấm lại nhờ lần giải cứu này. Lại thêm sự có mặt của ‘bóng đèn’ Vu Dương ở đây, cô và Giản Chấn không nói chuyện đốp chát nữa, mà trái lại bắt đầu chuyển sang tán gẫu.
Lục Phồn Tinh hỏi anh ta tại sao dạo này hay thức đêm vẽ bản thiết kế. Giản Chấn nói cho cô biết, giáo viên hướng dẫn của anh ta đã nhận dự án “Thôn làng xinh đẹp trên đảo”. Có một thôn làng ở đảo muốn phát triển du lịch, dự định cải tạo những ngôi nhà gạch xập xệ trên núi thành nhà nghỉ. Chính phủ đứng ra, tìm đến trường Đại học Mỹ Thuật. Thế là dự án này rơi vào tay thầy hướng dẫn của Giản Chấn. Suy cho cùng, ông ấy là Viện trưởng của Học viện Kiến Trúc, những hạng mục ích nước lợi dân kiểu này nhất định phải làm đầu tàu thực hiện nghiêm túc, vì vậy cánh sinh viên bọn họ bận tối mắt tối mũi. Đêm qua, không phải Giản Chấn thức thâu đêm để hoàn thành bản vẽ cho kịp tiến độ, mà là tìm kiếm thu thập tư liệu. Thầy hướng dẫn yêu cầu bọn họ phải đưa ra phương án thiết kế sơ bộ trước đã. Sau đợt này, mấy người bọn họ sẽ lên đường tới thôn nhỏ đó và ở lại một thời gian. Khảo sát thực địa xong sẽ đưa ra phương án cuối cùng sau khi đã chỉnh sửa.
Tuy mệt mỏi, nhưng giọng nói của Giản Chấn lại không hề có sự oán thán. Lục Phồn Tinh rất hiểu anh ta. Con người này không bao giờ bỏ qua bất cứ cơ hội nào có thể nâng cao khả năng của bản thân. Đừng thấy anh ta biếng nhác, uể oải trước mặt các cô gái, thật ra anh ta chắc chắn sẽ dốc hết sức cho những việc mà mình để tâm.
Nói thẳng ra, Giản Chấn là người đã làm việc gì là làm đến cùng, không chỉ đối với sự nghiệp của bản thân, hiện tại anh ta còn đặt tinh thần đó vào cô. Lục Phồn Tinh cũng không biết nên buồn hay nên vui.
Trong chuyện tình cảm này, cô không kiên quyết như hồi đầu mới chia tay nữa, cứ thuận theo tự nhiên vậy.
Cho anh ta một khả năng cũng là cho chính cô một khả năng.
Sau bữa cơm, ba người đi dạo một lúc. Lục Phồn Tinh đi bên cạnh Vu Dương. Cô rất quan tâm đến tình hình hiện nay của cậu ta. Vu Dương mới quay lại trường để học lại. Cậu ta thật thà nói bây giờ mình rất mệt, chung quy nghỉ học đã nhiều năm, kiến thức trung học đã trả lại cho giáo viên gần hết. Song, cậu ta đã không còn là tên côn đồ Khoai Sọ mà Lục Phồn Tinh biết hồi đầu nữa, hiện tại cậu ta tràn đầy lòng tin với tương lai của mình. Thầy cô nói với cậu ta, chỉ có đỗ vào Đại học mới có thể thay đổi được vận mệnh của cậu ta. Tự cậu ta cũng cho là vậy, vì thế bây giờ cậu ta luôn là người ngủ muộn nhất và dậy sớm nhất trong phòng ký túc xá. Mặc dù vất vả nhưng cuộc đời không mông lung mới là cuộc đời hạnh phúc nhất. Cậu ta thà vất vả để được hạnh phúc.
Nghe xong, Lục Phồn Tinh rất vui. Hòn đá mà cô và Giản Chấn đã gặp là viên ngọc trai phủ đầy bụi trần. Cô tin chắc rằng sẽ có ngày Vu Dương tỏa sáng.
Giản Chấn lái xe đưa Vu Dương về nhà trước. Nhà Vu Dương nằm ở khu phố cổ bên cạnh khu vực các trường Đại học, phòng ở đều đã xuống cấp. Vu Dương nói nhà cậu ta sẽ dần dần khá lên, bởi vì khu nhà cậu ta chắc chắn sẽ bị phá dỡ và di dời trong vài năm tới. Đến lúc đó, bà cậu ta cũng không cần phải ở trong căn nhà cũ kỹ dột nát nữa.
Lục Phồn Tinh thật lòng mừng thay cho Vu Dương.
Vu Dương mời họ lên nhà ngồi một lát, nhưng Giản Chấn đang buồn ngủ nên xua tay. Vu Dương nhận ra Giản Chấn cần ngủ bù, cũng không nài ép họ nữa. Hai người ra về. Xe chạy được vài phút thì Lục Phồn Tinh sực nhớ ra trong túi còn có món quà định tặng Vu Dương. Đó là một chiếc bút máy rất quý, cô hi vọng cậu ta sẽ dùng nó trong kỳ thi Đại học.
Tuy ngoài miệng Giản Chấn chê cô đầu óc hay quên, nhưng vẫn quay xe lại, lái về hướng nhà Vu Dương.
Kết quả, cảnh tượng hỗn loạn trên con phố tối tăm làm cho họ suýt nữa nhảy khỏi ghế ngồi.
Ba tên côn đồ cao có thấp có đang đấm đá túi bụi một cậu trai trẻ. Cậu trai trẻ co quắp trên mặt đất, ra sức ôm lấy đầu. Chiếc áo khoác ngoài màu xanh lam của cậu ta khiến Lục Phồn Tinh sợ hãi kêu lên.
“Vu Dương! Bọn chúng đang đánh Vu Dương!”
Dĩ nhiên là Giản Chấn cũng đã nhìn thấy. Mặt anh ta cũng đanh lại vì phẫn nộ. Anh ta bóp còi inh ỏi về phía mấy tên côn đồ. Đám côn đồ quen thói ngang ngược vừa quay đầu lại, thấy không phải là xe cảnh sát thì lại tiếp tục đánh Vu Dương.
Mà Vu Dương đang nằm trên đất, ngoại trừ cố gắng bảo vệ đầu của mình ra thì hoàn toàn không còn tay để chống trả dù chỉ một lần.
“Mẹ nó! Lũ cặn bã!” Giản Chấn chửi tục một câu rồi nói với Lục Phồn Tinh, “Em ngồi cho vững nhé!”
Ngay sau đó, anh ta giẫm mạnh chân ga, chiếc xe gầm rú lao ra khỏi làn đường dành cho xe cơ giới, phóng vọt lên làn đường dành cho người đi bộ như thể một viên đạn. Ba tên côn đồ thấy chiếc xe liều mạng lao tới, cuối cùng cũng sợ hãi tháo chạy.
Vu Dương co rúm trên mặt đất, cơ thể không ngừng run rẩy vì sợ hãi.
“Em ngồi trong xe, đừng đi ra!” Giản Chấn dặn Lục Phồn Tinh, đoạn gần như đá văng cửa xe ra. Đám côn đồ thấy anh ta không chỉ cao to mà khí thế còn rất đáng sợ, thì chỉ dám đứng nhìn từ xa.
Giản Chấn không có đồ gì thuận tay, lại thấy có cái thùng rác rỗng vứt bỏ ở ven đường, anh ta rảo bước đi tới nhấc lên, giận dữ ném ra ngoài: “Muốn chết thì lại đây! Lại đây!”
Ba tên côn đồ tránh được cái thùng rác, nhìn bộ dạng dựng mày trợn mắt, sẵn sàng đánh lộn bất cứ lúc nào của Giản Chấn, cả đám càng không dám đi tới.
Lục Phồn Tinh chưa từng thấy Giản Chấn dữ tợn như này. Thấy anh ta lại định nổi điên xông lên. Cô liền bất chấp tất cả, mở cửa xe, lao ra, ôm lấy eo anh ta từ phía sau, kêu to: “Anh đừng kích động! Mấy tên kia để cảnh sát đến xử lý là được.”
“Anh, anh đừng làm bẩn tay mình vì bọn chúng!” Vu Dương nằm bò trên đất cũng cầu xin Giản Chấn với vẻ mặt đau đớn.
Cậu ta bị đá, máu me đầy mặt, nhưng vẫn nói với đám kia: “Chúng mày biến đi! Còn không cút là cảnh sát tới ngay bây giờ đấy!”
“Đúng vậy! Tôi đã báo cảnh sát rồi!” Lục Phồn Tinh hiểu ý Vu Dương muốn dọa mấy tên đó, nên cũng hét to với bọn chúng: “Chúng mày đừng hòng chạy thoát!”
Đám lưu manh nhìn nhau, cuối cùng sợ cảnh sát, tên béo lùn trong số đó nói: “Chờ xem! Lần sau sẽ cho chúng mày biết tay!”
Bọn chúng bỏ lại những lời hung dữ rồi chạy đi, chẳng mấy chốc đã biến mất vào màn đêm trên con phố cũ.
Lục Phồn Tinh nhận ra hai tên trong số ba tên côn đồ chính là hai kẻ lần trước cô và Giản Chấn đã gặp ở công viên Thanh Lam. Cô cuống quýt buông Giản Chấn ra, chạy tới gần Vu Dương.
“Khoai Sọ, cậu sao rồi?”
Vu Dương bị đánh chảy máu trán và rách cả môi. Một cậu con trai không khóc trước đám lưu manh nhưng lại òa khóc thảm thiết khi thấy Lục Phồn Tinh lật đật chạy tới.
“Chị Tinh, anh Giản. Lần sau con bắt gặp chuyện kiểu này, anh chị tuyệt đối đừng ra mặt vì em nữa, em xin anh chị đấy!”
“Nếu anh chị có làm sao thì em sẽ áy náy suốt đời mất.”
“Nói linh tinh gì thế.” Lục Phồn Tinh dí trán Vu Dương, “Còn có lần sau à? Đây là lần cuối cùng nhé!”
Vu Dương mấp máy môi, nhưng không tranh cãi với cô.
“Lúc này mà cậu còn rảnh để lo cho anh chị à?" Giản Chấn đi tới với sắc mặt nghiêm nghị, “Bọn rác rưởi kia sẽ còn đến tìm cậu, cậu định làm thế nào?”