“Em không biết.” Vu Dương lau nước mắt, “Dù sao, có đánh chết em cũng sẽ không quay lại làm những việc đó. Em đã hứa với bà em rồi, em sẽ thi đỗ Đại học để bà có cuộc sống thật tốt.”
Giản Chấn đi tới, chìa tay ra với cậu ta, nói: “Đừng khóc, đàn ông con trai khóc thế này còn ra cái giống gì?”
Vu Dương sụt sịt hai tiếng, đoạn nắm lấy bàn tay Giản Chấn, cố sức đứng lên.
Trước ánh mắt lo lắng của Giản Chấn và Lục Phồn Tinh, cậu ta lại rất lạc quan: “Không sao đâu, cùng lắm bọn chúng đánh em rồi, thì một gian dài sẽ không đến tìm em nữa.”
Lục Phồn Tinh ngập tràn hi vọng vào điều đó. Cô nhanh nhảu đưa ra biện pháp cho Vu Dương: “Còn chưa đầy một năm nữa là em thi Đại học, hay em thuê một phòng bên cạnh trường rồi đón bà em qua đó ở. Còn nhà này của em để không thì mang ra cho thuê. Lấy tiền thuê nhà để trả tiền thuê phòng. Mấy người kia không tìm được em, tự nhiên sẽ không nhớ đến em nữa. Em thấy thế nào?”
Rốt cuộc, Vu Dương vẫn chỉ là cậu thanh niên mới hai mươi tuổi đầu, chưa có khả năng phán đoán. Bảo cậu ta rời khỏi căn nhà đã sống rất nhiều năm, bảo bà nội đã già của cậu ta rời xa những người hàng xóm đã thân thuộc mấy chục năm để đến một nơi hoàn toàn xa lạ, dường như việc đó còn vấp phải nhiều khó khăn hơn là bị đám côn đồ đeo bám không buông.
Đầu óc Vu Dương rất hỗn độn, cậu ta lưỡng lự.
“Được rồi, những chuyện này để nói sau. Bộ dạng này của cậu có về nhà được không?” Giản Chấn nêu ra vấn đề rất thực tế.
Nhắc tới điều đó, Vu Dương lại rơm rớm nước mắt giống như lại chực khóc: “Không thể bà em nhìn thấy được. Bà em mà nhìn thấy là sẽ lo lắng, trằn trọc cả đêm.”
“Được rồi, gọi điện thoại cho bà nội cậu nói rằng cậu phải về trường để học bài. Tối nay ngủ tạm ở chỗ anh một đêm đã.”
Vu Dương gật đầu. Trên đường quay lại phòng làm việc của Giản Chấn, cậu ta gọi điện thoại cho bà mình. Cậu trai rất hiếu thảo, bị đánh chảy máu đầu mà vẫn giả vờ như không khi nói chuyện điện thoại với bà nội. Từ khi Vu Dương học lại, bà cậu ta đã nhóm lại niềm tin vào cậu cháu trai này. Đêm nay, Vu Dương nói dối là mình về trường, bà cũng không nghi ngờ.
Bà chỉ nhắc đi nhắc lại trong điện thoại rằng: “Khoai Sọ ạ, cháu phải học cho tốt nhé, quãng đời còn lại của bà dựa vào cháu cả đấy.”
Vu Dương đáp vâng một tiếng nặng nề. Lục Phồn Tinh nhìn thấy rõ một giọt nước mắt lăn xuống trên má cậu ta. Dưới ánh sáng chập chờn, máu tươi và nước mắt hòa vào nhau, mang theo nỗi khổ sở xót xa vô tận.
Vu Dương theo họ trở lại phòng làm việc ngủ một đêm. Hiện tại, Giản Chấn và Lí Âu thỉnh thoảng lại vẽ bản thiết kế đến tận nửa đêm, nên đã dành riêng một phòng chuyên để ngủ nghỉ.
Lục Phồn Tinh đã lâu không tới phòng làm việc Phàm Thanh, vốn dĩ không định đi lên, nhưng ngẫm nghĩ Vu Dương bị thương không nhẹ, cô vẫn nên đi lên an ủi cậu ta một lát.
Lúc nhìn thấy cái giường lớn trong văn phòng, cô quay sang trêu chọc Giản Chấn: “Anh với anh Lí Âu hẳn là như hình với bóng nhỉ, ban ngày cùng phấn đấu, buổi tối ngủ cùng giường. Tình cảm khác thường đây.”
Giản Chấn phớt lờ giọng điệu kỳ quặc của cô, chỉ nói: “Em với Lí Âu có quan hệ tốt thế từ bao giờ vậy? Mở mồm ra là ‘anh. Anh lớn hơn em mà chả thấy em gọi anh là “anh Giản Chấn’.”
“Được thôi, để thỏa mãn anh, tôi gọi anh là ‘anh tiền nhiệm’ được chưa?” Lục Phồn Tinh định chọc tức Giản Chấn.
“Không được.” Vẻ mặt Giản Chấn hơi mất tự nhiên, “Gọi anh nghe kỳ cục quá. Em bắt chước mấy cô em Hàn Quốc, gọi anh bằng oppa đi! Anh thích nghe gọi như vậy.”
“Gọi anh là oppa, nói thật trong lòng tôi có phần phản đối.” Lục Phồn Tinh đáp, “Có điều, nếu đổi thành anh trai anh thì tôi hoàn toàn sẵn lòng.”
Giản Chấn bị cô chọc tức, không thèm để ý tới cô nữa.
Vu Dương vui vẻ ở bên nghe họ đấu khẩu, vừa tự lấy cồn i ốt xử lý vết thương trên mặt, vừa đau khổ lẩm bẩm: “Ngày mai cái mặt này chắc chắn sẽ sưng vù như đầu heo cho xem, làm sao đi học đây?”
Lục Phồn Tinh cũng cảm thấy đây là vấn đề, bèn đề xuất ý kiến: “Nếu không, mai em xin nghỉ hai ngày đi!”
“Không được chị ơi.” Vu Dương không đồng ý, còn nghiêm túc nói: “Một ngày học lại để thi Đại học còn quan trọng hơn một năm trước kia của em. Em không nỡ bỏ một tiết nào ở trường hết.”
“Vậy em cứ đến lớp bình thường, sưng như đầu heo cũng có sao. Dù gì có phải em đến trường để yêu đương đâu.”
Giản Chấn đi tới, cố ý vỗ lên vết thương đã sưng của Vu Dương, làm cậu ta đau đến mức gào lên phản đối. Giản Chấn lại đạp cho cậu ta một phát vào mông: “Thằng nhãi con nhà cậu đúng là thiếu đòn!”
Lục Phồn Tinh tặc lưỡi, lắc đầu: “Người này thật sự càng ngày càng ác một cách thú vị.”
Thu xếp xong xuôi cho Vu Dương, Giản Chấn đưa Lục Phồn Tinh về trường. Hai người im lặng suốt dọc đường. Kết quả, lúc về tới dưới tòa nhà ký túc xá, Giản Chấn gọi cô lại: “Trong thời gian này, em bớt đi ra ngoài, nhất là đừng đi qua công viên Thanh Lam.”
Lục Phồn Tinh hiểu ý Giản Chấn đây là sợ cô sẽ chạm mặt mấy tên côn đồ kia lần nữa. Trong lòng hãy còn hoảng, cô nói: “Chẳng lẽ bọn chúng sẽ để mắt đến chúng ta ạ?”
“Đề phòng luôn không thừa.” Giản Chấn nhìn cô, “Người lương thiện vĩnh viễn không tưởng tượng được lòng dạ con người xấu xa đến mức nào đâu.”
Dạo này trải qua nhiều chuyện, tất nhiên là Lục Phồn Tinh hiểu rằng Giản Chấn nói rất đúng. Cô bất giác quan tâm đến anh ta: “Anh ở bên cạnh Vu Dương khá nhiều, anh mới cần phải cẩn thận.”
Cô thể hiện sự quan tâm khiến Giản Chấn nhếch miệng cười, gạt đi: “Anh là đàn ông, có khả năng tự bảo vệ. Em cẩn trọng nhé, nếu có chuyện thì gọi điện cho anh ngay lập tức đấy.”
Lần này, Lục Phồn Tinh không chống đối anh ta nữa, mà ngoan ngoãn gật đầu, lại chần chừ một chốc mới hỏi: “Nếu chúng ta làm chuyện tốt, nhưng phải trả giá đắt, anh có hối hận không?”
Câu hỏi ấy khiến Giản Chấn trầm ngâm, dường như anh ta đang suy nghĩ thật kỹ, một lúc sau mới cho cô câu trả lời của mình.
“Dĩ nhiên là anh sẽ hối hận. Nhưng nếu làm lại lần nữa, anh vẫn sẽ chọn làm như vậy.” Giản Chấn ngẩng đầu nhìn bầu trời sao, “Điều quan trọng nhất đối với anh là không quên tâm nguyện ban đầu.”
Không quên tâm nguyện ban đầu.
Đêm nay, những chữ đó luôn quanh quẩn trong đầu Lục Phồn Tinh. Cô lại nghĩ về Giản Chấn. Bản thân cô luôn ghét đủ loại tật xấu của anh ta, nhưng cũng chính con người ấy lại vô tình bộc lộ mặt vô tư, đơn giản, khiến người vốn đã bị cuộc sống nhuộm màu thực dụng cũng dần dần bắt đầu thay đổi theo hướng vô tư đó.
Có lẽ anh ta là kiểu người sẽ khiến bạn trở nên tốt hơn lúc nào chẳng hay.
Vu Dương bị ăn đòn nhưng vẫn kiên cường đi học lại. Phòng vẽ tranh của Lục Phồn Tinh vừa mới hoạt động, nhưng đã thu hút được một số học sinh. Cô cần mẫn chạy qua chạy lại giữa trường học và phòng vẽ tranh, cảm thấy rất hài lòng với cuộc sống hiện tại.
Giản Chấn và Lí Âu đã đi đến ngôi làng trên đảo. Nghe nói bọn họ phải ở lại mười ngày đến nửa tháng. Một kiến trúc sư đạt tiêu chuẩn phải đi sâu vào địa phương, làm cho bản thiết kế của mình phù hợp với điều kiện và nét văn hóa của nơi đó. Có lẽ thân phận bạn trai cũ là một trở ngại, nên Giản Chấn không chủ động trò chuyện với Lục Phồn Tinh. Song, anh ta gửi cho cô những bức ảnh tuyệt đẹp chụp cảnh biển, đôi khi còn gửi cả ảnh chụp những món hải sản. Xem ra, anh ta rất hưởng thụ cuộc sống nông thôn rời xa chốn thành thị.
Giản Trấn kiên trì gửi ảnh cho cô suốt một tuần, cô cũng thi gan làm như không thấy cả một tuần. Cuối cùng có một hôm, Lục Phồn Tinh chịu hết nổi.
Phồn Tinh: ‘Anh đừng gửi nữa được không?”
Jim Chấn: ‘Không. Em nhìn thấy ngôi nhà làm bằng đá mà anh đã gửi chưa?’
Phồn Tinh: ‘Rồi.’
Jim Chấn: ‘Nhìn đi, anh muốn cho em biết rằng, oppa của em có bản lĩnh biến đá thành vàng đấy.’