Tháng bảy của trần gian có mưa ngâu, có Ngưu Lang, có Chức Nữ.
Tháng bảy của họ cũng có mưa, một người kiếp sau biến vô tri, một người kiếp này hóa hư ảo.
Tháng bảy mưa bay mờ nhân ảnh
Hơi sương buốt giá lạnh bàn tay
Trái tim ta thay nàng đưa bước tiễn
Một lòng một dạ mặc cơ duyên.
-------------------
Tiếng rít gào chợt tắt.
Không gian im ắng như tờ.
Mắt Diêm Vương cũng nặng trĩu.
Nàng dần nhắm mắt lại, nhắm nghiền, rồi mở ra.
Quang cảnh xung quanh không còn là trước phủ Mạnh Bà nữa.
Nàng đang ở một nơi ngập tràn ánh sáng, những đám mây trắng bồng phủ lớp màng cam hồng đang bọc lấy hàng lan can đỏ thơm mùi đàn hương, tiếng cổ cầm văng vẳng đâu đây, hòa cùng âm thanh của những điệu sáo lúc trầm lúc bổng. Ở phía đằng xa là làn sương mờ mờ ảo ảo, những tòa cung điện nguy nga tráng lệ thoáng ẩn thoáng hiện, tia phản quang lấp lánh chợt chạm tới mắt nàng, chọc nước mắt ứa ra, ép nàng phải ngoảnh mặt đi để tránh né sự chói rọi râm ran ấy.
Giọng điệu trầm ấm từ phía đằng trước vọng lại. Song mắt Diêm Vương vẫn tiếp tục nhắm nghiền.
"Sức mạnh." Giọng nam rắn rỏi vang lên, "Để trấn áp, để gây dựng, để giữ gìn, và để bảo vệ."
"Mắt nhìn người." Một giọng nữ lạnh lùng tiếp nối, "Không có trí tuệ thì mạnh đến mấy cũng sẽ sớm tàn. Phong độ chỉ là nhất thời mà thôi. Có đôi mắt tinh ranh để chọn lọc, có đầu óc sáng suốt để suy nghĩ, tìm được người tài, kiếm được kẻ trung, ắt sẽ xây nên một đế chế hùng mạnh."
Khôn chết, dại chết, biết thì sống.
"Khôn chết, dại chết, biết thì sống."
"Ý thầy là sao?" Giọng nam tràn đầy hoài nghi.
"Quá khôn ngoan sẽ dẫn đến mưu mô toan tính, quá dại dột sẽ dẫn lối ngu si đần độn; biết - là cân đo đong đếm sao cho vừa đủ, là biết lúc nào nên nâng người trong thiên hạ lên, lúc nào nên hạ chính bản thân mình xuống. Đừng nghĩ khi các người đã là bậc đế vương một cõi, quyền lực cao thượng mà coi khinh tất cả chúng sinh xung quanh, bởi lẽ..."
"...lưỡi dao của kẻ bất trung sẽ tuốt vỏ..."
... và tên đao phủ đã chẳng còn gì để mất, ngoài niềm tin dành cho mình đến từ kẻ kiêu ngạo mù quáng.
Vậy nên...
"Con đã ngủ suốt giờ ư?"
Diêm Vương vẫn nhắm nghiền mắt. Tất cả thanh âm xung quanh đều biến mất, chỉ còn lại một giọng nói vô cùng nhẹ nhàng.
"Ông ta căm ghét tất cả chúng con."
"Đúng, ông ta căm ghét tất cả. Kể cả con, kể cả ta."
"Tại sao người lại mời ông ta về dạy cho bọn con?"
"Dù con có tin hay không, thì kẻ thù của con chưa chắc đã là người xấu, không những vậy, người đó còn có thể dạy cho con rất nhiều điều, và con hoàn toàn có thể hưởng lợi từ những điều ấy."
Diêm Vương mở mắt. Nàng ngồi dậy, thẳng lưng đối diện với người trước mắt.
"Con vẫn thích nghe người dạy hơn." Diêm Vương nói. Giọng điệu của vị đế vương ưu sầu cõi mây phủ, bất ngờ thay, lại có chút làm nũng.
"Vậy con muốn ta dạy cho con thứ gì đây?"
Diêm Vương suy nghĩ chốc lát, rồi đáp, "Câu hỏi ban nãy của ông ta... điều kiện quan trọng nhất để trở thành một vị đế vương đích thực là gì... đệ đệ đã trả lời, rằng đó là sức mạnh, còn tỷ tỷ lại bảo, không gì có thể hơn tri thức." Nàng tặc lưỡi, "Như hai trường phái đối lập vậy."
"Còn con?"
"Con ư?" Diêm Vương gãi cằm, bên mép nàng có thứ gì đó khô cong dính khá chặt, nàng bóc mãi không ra, cuối cùng đành phải vừa ngẫm vừa gãi.
"Các con còn nhỏ, có lẽ vẫn chưa thể hiểu những thứ này." Một bàn tay duỗi đến trước mặt Diêm Vương, theo bản năng, Diêm Vương hơi rụt người lại, song nàng nhanh chóng quay trở về tư thế cũ, ngoan ngoãn để ngón trỏ kia đặt lên trán mình.
"Trên đời này, có hết thảy bốn hạng người..." Đối phương nhẹ ấn vào giữa mi nàng. "Kẻ ngu ngốc."
Rồi ngón tay lại rời đi, từ từ hạ xuống môi, "Kẻ do dự."
Đến cổ, "Kẻ tham vọng."
Và cuối cùng là ngực trái, "Kẻ si tình."
Diêm Vương ngơ ngác.
"Đế Vương... không bao giờ là một trong bốn hạng người ấy. Đó là quy luật tiên quyết để có thể ngồi lên ngai vị tôn quý bậc nhất của một đế chế hùng mạnh."
Rồi, tiếng rít gào xé rách không gian.
Diêm Vương như bừng tỉnh khỏi một giấc mộng dài.
Những đám mây màu hồng tan biến, để lại từng vụn sương lạnh xám ngoét bọc lấy lớp tường cũ phủ đầy rêu xanh. Khói đen từ căn bếp bốc lên bao trùm toàn bộ, bóng quỷ sai hò hét nhộn nhạo khắp muôn nơi.
Thật là... một cảnh tượng xấu xí.
Diêm Vương nhíu mày, sau đó nàng nhẹ phẩy tay. Mặt đất rung chuyển, sau đó từ từ nhô lên từng đụn bùn cát, dần dà hình thành nên một bức tượng hình người khổng lồ chỉ có bán thân, phá nát nóc phủ Mạnh Bà, bọc lấy Diêm Vương rồi đưa nàng lên trên cao, quan sát toàn bộ khung cảnh phía dưới.
Mạnh Bà điên rồi, Diêm Vương thầm nhủ, nàng ta muốn tạo phản, nàng ta đã không còn tuân theo những quy luật của chốn mây phủ nữa.
Những tiếng rít gào vẫn còn đấy, Diêm Vương cẩn thận lắng nghe, thậm chí nàng đã có thể nhận ra tiếng người la oán bị chèn ép giữa âm thanh xin xít của đám quỷ sai nhảy nhót xung quanh phủ Mạnh Bà. Phía bên dưới ngày càng tối sầm đi bởi làn sương đen, và dường như Diêm Vương đã quên mất một thứ gì đó.
Một thứ gì đó khá quan trọng đã không còn ở đây.
Không còn ở bên cạnh nàng.
*
Tân Thế đứng yên giữa làn khói đen đặc u ám.
Nàng như kẻ mộng du vậy, giấc mộng ban nãy là món quà bất ngờ nhất nàng từng được nhận trong suốt bấy lâu qua. Gia đình... Đã quá lâu nàng không được trông thấy họ, thời gian dài sống trong đơn độc, có lẽ nàng đã thực sự quên rằng mình cũng từng được người khác bao bọc trong tình thương yêu ấm áp đến nhường nào.
Đó là một tình yêu, một mái ấm mà nàng không bao giờ có thể tìm lại được, kể cả trước đây, kể cả bây giờ, và tất nhiên, không bao giờ nàng có thể tìm thấy nó tại nơi âm thế ngập tràn lệ khí này.
Mạnh Bà là một người lợi hại, có thể đánh thức cả những ký ức đã chìm sâu dưới đáy lòng kẻ khác như vậy. Tiếc thay, cô ta dường như đang tự tìm lấy cái kết cho cuộc đời của mình.
Tân Thế thật sự không hiểu.
Nàng không bao giờ hiểu nổi suy nghĩ của những người muốn tự cắt đi sợi dây sinh mạng của mình. Chí ít thì nàng sẽ không bao giờ từ bỏ cuộc sống. Dù không còn nguyện cầu, dù không còn người thương, dù không còn gì cả...
Nàng vẫn như một ngọn cỏ dại cùng cái rễ bám chặt vào lòng đất, càng giẫm đạp, lại càng vươn cao; thả trôi dòng nước, cuốn theo chiều gió đến những miền đất mới.
Âm thế là miền đất mới của nàng, địa ngục là mái nhà mới của nàng, và tất cả những bóng quỷ hờn độc địa xung quanh đều là gió bão, là thử thách mới mà nàng bắt buộc phải tiếp tục vượt qua.
Bảy điều ước - điều ước đầu tiên, chính là thay đổi những thứ xấu xí ấy trở nên tốt đẹp hơn, vì chính bản thân nàng.
Dòng Vong Xuyên đang trở nên sôi sục. Mặt sông vốn yên ả là thế, nay lại ngập tràn sóng dữ. Nhân giới cũng đổ mưa, mưa rơi rả rích phủ kín cả nền trời.
Tháng bảy mưa nhiều, nhưng mưa thế này thì thật vô cùng hiếm gặp.
Bầu trời tối sầm lại, và nếu bạn ngồi trong phòng kín, sưởi ấm bên ánh lửa bập bùng, dỏng tai lắng nghe thật kĩ càng, có lẽ bạn sẽ nhận ra, tiếng gió thét ngoài kia nghe sao thật giống tiếng người đang la hét. Thực sầu khổ, cũng thực đau xót.
Tiếng ồn ào đưa bước Mạnh Bà.
Nàng men theo lối đi ngầm dẫn xuống lòng đất, nơi quy tụ toàn bộ nguồn phát nên thứ âm thanh chói tay kia.
Những linh hồn xung quanh đang đau đớn. Có người bắt đầu van nài nàng hãy mau dừng lại.
Đau lắm; không về nữa; xin ngài; đừng; ngừng lại đi
Nàng không có lỗi, là bọn họ tự nguyện trước. Họ thèm khát được luân hồi chuyển kiếp, thay vì sống một cuộc đời bất tử ở chốn mây phủ, họ đã chấp nhận, đây chỉ là một cái giá họ phải trả mà thôi.
Thứ nàng cần, suy cho cùng cũng phải đoạt được từ bọn họ.
Tháng bảy mưa bay mờ nhân ảnh
Cơn mưa trên trần thế sẽ không dứt. Cho đến khi nước mắt ta khô cạn, cho đến khi đau thương ta tan biến, cho đến khi... trái tim ta ngừng đập.
Nó vẫn đang đập, ta vẫn là người, ta còn yêu nàng, ta còn khát khao được sống tiếp.
Hơi sương buốt giá lạnh bàn tay
Sương mù đang kết băng tại nơi đây, từng giọt nước rơi làm lòng ta giá lạnh. Hai tay ta không còn hơi ấm, như người chết, thống khổ bao nhiêu, cũng chỉ có thể im lặng trong bấy nhiêu năm qua.
Tim ta vẫn đập, ta vẫn là người, ta còn yêu nàng, nhưng ta và nàng lại chẳng thể bước tiếp được nữa.
Trái tim ta thay nàng đưa bước tiễn
Linh hồn ta giờ khắc này chỉ còn những lời nguyền rủa, tâm trí ta giờ khắc này chỉ toàn sự tàn ác. Trái tim ta vẫn ấm nóng vì nàng, nhưng cơ thể ta lại chẳng còn lắng nghe lương tri của ta nữa.
Ta vẫn là người, nhưng bên trong lại tựa như một ác quỷ. Vậy nên ta chỉ còn một trái tim chân thành thôi, để có thể tiễn nàng rời khỏi cõi thê lương này.
Một lòng một dạ mặc cơ duyên.
Một lòng, một dạ.
Rồi cũng phải mặc cho duyên số.
Cả âm thế bỗng bừng sáng. Mây đen bủa vây tản đi bốn phương tám hướng. Dưới Vong Xuyên, vô số những vong hồn bỗng nhiên vụt lên, tựa như làn khói với những khuôn mặt méo mó biến dạng. Chúng lần lượt tan vào trong hư vô cùng hàng ngàn giọt nước trong vắt vẩy xuống từng tấc đất chốn mây phủ.
Lại một cơn mưa...
Diêm Vương ngửa mặt nhìn trời.
Nàng ngẩn người.
Những giọt nước từ dòng Vong Xuyên nhỏ lên gương mặt nàng, lăn trên mi mắt, trên cánh mũi, trên gò má, trên bờ môi.
'Tân'....
tượng trưng cho sự đổi mới.
'Thế'...
đại diện cho sự suy chuyển.
"Tân... Thế..."
"Nàng gọi ta?"
Diêm Vương từ từ cúi đầu xuống.
Người nàng muốn gặp hiển hiện ngay trước mắt nàng. Hai người đang đứng ở một nơi cao hơn bất kỳ đâu trong phủ Mạnh Bà - trên lòng bàn tay của người bùn, với tầm nhìn này, nàng có thể dễ dàng trông thấy những bóng đen nháo nhác xung quanh dãy Tử Bi Sơn, chúng dập dờn, đôi mắt quạ tái như muốn nhắc nhở rằng nàng hãy ngoan ngoãn ở trong cái lồng mà kẻ khác sắp đặt sẵn cho nàng đi.
'Đế Vương không bao giờ thuộc bốn hạng người...'
Ngu ngốc.
Do dự.
Tham lam.
Si tình.
"Ngươi thấy không?"
Tân Thế trầm tư chốc lát xong ngẩng đầu lên, nheo mắt lại. Một giọt nước mưa đọng trên hàng mi khiến mắt nàng trĩu nặng. "Cơn mưa này? Hay Mạnh Bà?"
"Không cần ngươi... Âm thế cũng có thể đổ mưa." Diêm Vương trả lời một cách nhẹ nhàng.
Tân Thế im lặng.
Một lúc sau, nàng mới lên tiếng.
"Có lẽ nàng nên lo lắng kiểm tra xem Mạnh Bà đại nhân của nàng rốt cuộc đang ở đâu và đang làm gì thì hơn. Cô ta... có gì đó khiến ta cảm thấy đáng để dè chừng."
"Nàng ta đã phóng thích những linh hồn đáng nhẽ ra phải được đưa đến vịnh Vĩnh Hằng."
Tân Thế nhíu mày. "Phóng thích? Là những bóng đen ban nãy sao?"
"Cơn mưa này... chính là nước mắt của bọn họ." Diêm Vương duỗi tay, cảm nhận những giọt nước lạnh tanh thêm một lần nữa. "Giờ nó đã trở thành thứ nước bình thường rồi."
"Nàng nghe về sự tích Ngưu Lang Chức Nữ chưa?" Đột nhiên Tân Thế hỏi Diêm Vương.
Diêm Vương liếc nhìn Tân Thế, "Lại một truyền thuyết tẻ nhạt của con người hay sao? Nếu thế thì ta không muốn nghe."
Tân Thế bật cười, nàng bỗng đưa mắt nhìn về phía cầu Nại Hà. "Vì khi nhìn bọn họ, tự dưng ta lại nghĩ đến nó."
Diêm Vương nheo mắt nhìn theo tầm mắt của Tân Thế.
"Họ là...?"
Là Mạnh Bà và một cô gái.
Cô gái kia còn khá trẻ, xong nét mặt tiều tụy vô cùng. Xung quanh cô có rất nhiều linh hồn đang la hét, tiếng của bọn họ giống tiếng mưa, lại tràn đầy oán trách.
Ở đầu bên kia của cây cầu Nại Hà, Mạnh Bà đang chật vật mò mẫm để đi về phía cô gái ấy, nhưng lại có rất nhiều linh hồn khác đang chắn đường nàng. Dần dà, những linh hồn ấy càng trở nên rõ nét hơn, răng dài ra, khuôn mặt biến đổi.
"Là ngạ quỷ..." Diêm Vương lầm bầm, "Đã rất lâu không thấy chúng rồi... từ đâu mà..."
"Nàng... không xuống giúp cô ta hay sao?" Tân Thế quay sang nhìn Diêm Vương.
Diêm Vương lại mỉm cười.
"Cô ta là con người mà, không phải sao?"
Tân Thế trầm mặc, rồi nàng lại tiếp tục dõi theo hai bóng người ở hai bên đầu cầu kia.
Những người nàng tước đoạt khỏi làng Vô Lo đã trở thành tay sai bấy lâu nay cho nàng, nàng cần nguồn linh lực đến từ linh hồn và những bọc nước mắt của họ để giúp nàng kiến tạo một con đường nối thẳng tới đáy dòng Vong Xuyên, sau đó đẩy người kia lên. Nàng muốn tìm lại người mình yêu, dù chỉ còn cái xác thôi... cũng được.
Những lời cuối cùng của Ty Mệnh lại văng vẳng bên tai.
"Nghe ta nói đây, Mạnh Bà, cô đừng quên, những gì cô đang làm, một ngày nào đó sẽ mang lại quả báo cho chính cô. Ta có thể cho cô bùa chú để sai khiến những người đã thoát khỏi sinh tử luân hồi, nhưng ta không thể dám chắc với cô rằng liệu một ngày nào đó, họ sẽ quay lại trả thù cô vì nỗi thống khổ cả về thể xác lẫn tinh thần bọn họ đã phải gánh chịu hay không. Cũng chẳng có gì chắc chắn rằng người cô cần tìm vẫn còn ở dưới đáy Vong Xuyên. Nơi đây là một nơi tưởng chừng như vô thực, Mạnh Bà ạ, hay vốn dĩ chúng ta trước đây vẫn hằng nghĩ nó vô thực, có quá nhiều thứ ta và cô chưa hề biết, hành động liều lĩnh, cô mà có mệnh hệ gì thì ta sẽ trở thành kẻ gián tiếp đẩy cô vào chỗ chết. Diêm Vương không phải kẻ thích đùa, đế vương chẳng ai là kẻ thích đùa hết, Mạnh Bà."
Nhưng nàng đang ở ngay kia!
Nàng đang ở ngay trước mắt ta!
Tuy nàng không thể nhìn thấy, song nàng có thể cảm nhận được. Từng thớ thịt, từng giác quan, từng sợi tóc của nàng đang run rẩy vì phấn khích.
Thứ gì đang ngăn cản nàng lại vậy? Có thứ gì đó đang chặn nàng lại, không cho nàng tiếp tục tiến bước.
Nước mắt nàng không ngừng tuôn rơi, chúng hòa vào làm một với nước mắt của bao con người khác.
Họ đang khóc cùng nàng.
Đau đớn, tủi khổ, mệt mỏi, vui sướng, hạnh phúc,... tất cả hòa vào làm một cùng niềm hân hoan xen lẫn chua xót của nàng.
Gần lắm rồi...
Dường như đã gần lắm rồi...
Dường như... đã có thể chạm tới rồi...
"Đừng đến mà..."
Sao cơ?
"Đáng lẽ nàng không nên cưỡng ép ta phải lên trên này..."
Sao nàng lại nói như vậy?
"Đáng lẽ nàng không nên ép ta phải đau khổ nhường ấy. Đáng lẽ ta có thể gặm nhấm nỗi cô đơn cùng những ký ức về nàng ở bên dưới dòng sông tro lạnh kia."
Ta vẫn ở đây.
"Nàng không còn nữa rồi."
Ta đang ở trước mặt nàng.
"Chúng ta... phải chăng đều là những con người khốn khổ."
...
Chúng ta là những con người đáng thương, phải không?
Phải, chúng ta thật đáng thương.
"..." Tân Thế trợn trừng mắt.
Nàng không thích cảnh tượng mà nàng vừa trông thấy. Có một cái gì đó thật tàn nhẫn, và cũng thật tang thương. Như bi kịch, cũng như hài kịch. Không, nàng không muốn nghĩ theo hướng hài kịch, điều ấy sẽ làm nàng cảm thấy vô cùng mặc cảm tội lỗi.
"Ngạ quỷ đã nuốt trọn linh hồn Mạnh Bà." Diêm Vương chậm rãi giải thích. "Còn cô gái kia... Cô ta không còn bầu nước Vong Xuyên nữa, hồn phách cũng đã hòa cùng dòng sông... Ta thật không biết nên xử lí cô ta thế nào đây."
Một người chỉ còn cái xác nằm lại ở đầu cầu, một người chỉ còn linh hồn đứng nơi cuối cầu; một người đã mù lòa, một người đã chết lặng. Tân Thế không đành lòng, nàng ngoảnh mặt đi. Một giọt nước mắt trào ra, song Diêm Vương sẽ không tài nào nhận thấy.
Cơn mưa đã dừng.
"Không thể để cô ấy ở lại đây sao? Ở lại nơi này?" Tân Thế hỏi.
"Cô ta chẳng thể làm gì được..." Diêm Vương lắc đầu.
Tân Thế nhíu mày, sau đó nàng đột ngột biến mất.
Diêm Vương không hiểu, sau đó nàng trông thấy Tân Thế xuất hiện bên cạnh linh hồn của cô gái nọ, một tay gạt phăng những linh hồn xung quanh nàng ta đi. Đám ngạ quỷ vừa xâu xé xong linh hồn của Mạnh Bà lập tức quay sang, trừng mắt thao láo nhìn nàng.
Diêm Vương khoanh tay, lẳng lặng theo dõi.
Khác với phán đoán của nàng, đám ngạ quỷ lại chỉ kêu ken két, sau đó xoay người bỏ chạy.
Song Tân Thế lại bất thình lình duỗi tay, một làn gió mạnh thổi tới, xẻ đôi thân thể đám ngạ quỷ.
Linh hồn cô gái kia lẳng lặng nhìn nàng, xong cô ta rũ mi mắt, "Khi trẫm mình xuống dòng Vong Xuyên, ta đã nghe thấy có một giọng nói."
"Cô đã nghe thấy gì?" Tân Thế nhìn cô ta, giọng điệu nàng lạnh lùng, nhưng trong mắt nàng lại chất chứa những thứ cảm xúc phức tạp xếp chồng chéo lên nhau.
"Rằng nếu ta ở dưới đó chờ đợi nghìn năm, thì sẽ có một ngày, ta có thể mang theo những ký ức của kiếp trước để sống tiếp kiếp sau."
"Thật sao?" Tân Thế ngạc nhiên.
"Nhưng dưới đấy tối lắm... Ta không nhìn thấy gì hết... Rõ ràng giọng nói ấy đã bảo rằng ta có thể dõi theo từng bước chân của người ta yêu và cũng là người yêu ta... Song ta... lại chẳng thấy gì hết. Ta đã chuẩn bị sẵn tinh thần để bước theo từng bước chân mới của nàng... kết quả... lại khiến ta hụt hẫng hơn nhiều..."
"Ta đã không thể cứu được cô ấy." Tân Thế nhíu mày, nàng đưa tay lên, định đặt lên vai của đối phương, nhưng lại sượt qua mất.
"Ta còn bất lực hơn ngươi..." Cô gái kia mỉm cười. "Giờ đây ta đã không tuân thủ lời thề nghìn năm của địa ngục... còn nơi nào cho ta đây?"
"Nói cho ta biết, ngươi có muốn sống tiếp hay không?"
Diêm Vương đột nhiên xuất hiện bên cạnh bọn họ. Nàng nhíu mày nhìn bàn tay đang đặt giữa không trung của Tân Thế.
"Nếu có kiếp sau..." Cô gái kia bỗng dưng nở một nụ cười trông sao thật ngây ngốc. "Ta muốn làm một bông hoa."
Không chỉ mình Diêm Vương, mà Tân Thế cũng vô cùng sững sờ. "Một... bông hoa?" Diêm Vương không dám chắc liệu mình có nghe đúng hay không.
"Một bông mẫu đơn... có phải đòi hỏi quá nhiều hay không?" Ánh mắt nàng dần mơ hồ. "Mẫu đơn... là loài hoa nàng vô cùng yêu thích..."
"Quá tầm thường..." Diêm Vương khẽ lắc đầu. "Với chút sức sống còn sót lại trong linh hồn của ngươi thì thật chẳng khó chút nào."
"Hãy giúp ta... Ta muốn... sinh trưởng ở một nơi... ta có thể nhìn thấy mặt trời... Ở dưới kia..." Cô gái đó đột nhiên ngã xuống, Tân Thế đưa tay muốn đỡ, song lại chỉ có thể trơ mắt bất lực nhìn nàng chậm rãi nhắm mắt lại, giọng nói thều thào yếu dần đi, "... thực sự... rất tối..."
Sau đó nàng im bặt, đôi mắt nhắm nghiền, thần thái tĩnh lặng của nàng giờ đây hòa vào làm một với dòng Vong Xuyên bên kia, an ổn xuôi tay.
Đồng thời, cơn mưa rả rích trên trần thế cũng ngừng lại.
Một ngày sau, mọi người hả hê ngồi cười với nhau, bảo nhau rằng, thế là Ngưu Lang với Chức Nữ lại phải chia xa rồi.
Đồng thời, trên một mảnh đất nào đó, có một bông hoa cũng đang dần đâm chồi non xanh mởn, chờ đợi một ngày nào đấy, xuôi theo dòng kể của một câu chuyện nào đó, ắt hẳn sẽ có người đến và đưa nó rời khỏi nơi đây.
Tuy nhiên, đó lại không phải câu chuyện của chúng ta, không phải câu chuyện về chốn mây phủ nghìn năm u ám, nơi đã từng có vị Mạnh Bà đại nhân ngày đêm nấu canh Quên Lãng, tiễn đưa bước chân của những linh hồn đã chạm đến điểm cuối cùng của sinh mệnh, cùng bọn họ đón chào một khởi đầu mới, của một câu chuyện mới.