Bảy Điều Ước Của Tân Ma Vương

Chương 14: Bên tảng Tam Sinh, Diêm Vương ủ dột.



Tam thế chuyển sinh, là kiếp trước, là kiếp này, và là cả kiếp sau. Sinh mệnh vĩnh hằng, luân hồi chuyển thế. Kiếp trước là nhân, kiếp này là quả, kiếp sau là duyên. Nhân duyên tụ hợp, duyên diệt duyên khởi, nợ duyên phải trả duyên, thiếu người phải đền người, nhân duyên ai phụ bạc ai, ai say đắm ai, ai chờ đợi ai, ai vô tâm, ai đa tình... hết thảy đều được ghi lại rõ ràng trên tảng Tam Sinh...

...hay còn gọi là đá Ba Đời.

------------------

Tân Thế ngồi xổm bên bếp lò, cẩn thận đặt một vật bên cạnh đám lửa bập bùng. Ánh sáng chiếu lên thứ nàng cầm trên tay - chỉ là một chiếc bát nhỏ đã bị sứt mẻ, song vẫn được giữ gìn rất sạch sẽ, hẳn là một vật trân quý đối với chủ nhân của nó. Nàng xoay chiếc bát đi tứ phương tám hướng, ngắm nghía toàn bộ những hoa văn họa tiết được tô điểm trên lớp sứ ngà ngà. Những hình vẽ rối rắm hòa quyện, nhưng nếu để ý kỹ thì còn có thể đọc được những câu chuyện ẩn sâu bên trong. Chuyện đời thường, chuyện làm ăn, chuyện mưu sinh, chuyện vặt vãnh... Cả cuộc đời của một ai đó đã được thâu tóm hết cả lại, khắc ghi trên thân chiếc bát thoạt trông có vẻ vô cùng tầm thường này.


"Thần kỳ thật." Tân Thế thầm thán phục. Nàng cảm thấy xót xa cho chủ nhân chiếc bát này không thôi. Dù sao Mạnh Bà cũng đã biến mất, có lẽ phải nhờ ai đó giữ chiếc bát này thay cho cô ta, phòng trường hợp... bông hoa kia quay trở lại nơi đây. 

"Đáng lẽ khi cô ta luân hồi chuyển kiếp thì những hình vẽ này sẽ biến mất." Diêm Vương bất ngờ bước vào trong tàn tích phủ Mạnh Bà, nhíu mày quan sát đống hoang phế xung quanh. Mọi thứ đã sụp đổ, để lộ ra một con đường ngầm sâu hoăm hoắm nối xuống lòng đất ẩn sau tấm bình phong tái hiện cảnh núi non chốn trần gian. "Có điều, khi xưa cô ta đã tự tay từ chối bát canh Quên Lãng của mình, thành ra nếu có được quay lại, e rằng ký ức kiếp trước và kiếp này sẽ chồng chất lên nhau, vô cùng khó xử lý. Dù sao thì số phận cô ta cũng đã định trước là rất lênh đênh rồi, thậm chí sẽ còn mang lại tai họa cho những người xung quanh." 


Đôi khi, lời nguyền rủa của Địa ngục sở hữu thứ sức mạnh còn lấn áp cả câu chúc phúc của Thiên đường... Tân Thế lắc nhẹ đầu. "Dù sao thì đó cũng là lựa chọn của cô ta." Cuộc sống là một chuỗi những sự lựa chọn, ai cũng vậy cả thôi, dù sao thì con người ta vẫn phải bước tiếp với những quyết định của mình, chẳng thể trách móc nổi kẻ khác.

"Ta sẽ phải ép Ty Mệnh trở về... Cô ta chắc chắn đã làm một cái gì đó." Diêm Vương tiếp tục cau mày, "Dù sao thì có vẻ như vụ việc về những người được ban cho kiếp sống ở miền Cực Lạc cũng đã tạm gác lại rồi. Chúng ta về thôi."

"Chờ chút." Tân Thế gọi Diêm Vương lại khi nàng đã quay lưng chuẩn bị bước đi, "Vẫn chưa xong hết mà?"

"Còn việc gì nữa?" Diêm Vương thắc mắc.

Tân Thế thở dài. Nàng đứng dậy, do ngồi lâu nên đầu nàng có chút choáng váng, thậm chí trước mắt cũng tối sầm, ép nàng phải chống tay lên tường, ổn định một lúc mới trở lại bình thường. Diêm Vương khó hiểu theo dõi nhất cử nhất động của nàng, đợi đến khi nàng tới bên cạnh mình, Diêm Vương mới lầm bầm, "Ngươi thật sự có cái gì đó rất kỳ quái."


"Kỳ quái gì?" Tân Thế bật thốt.

Diêm Vương cắn môi. Đúng, kỳ quái ở chỗ nào? Chính nàng vẫn chưa có câu trả lời cụ thể, song... Tân Thế có một cái gì đó, Tân Thế mang lại cho nàng một cảm giác gì đó mà trước đây nàng chưa từng gặp qua. Một cái gì đó rất mơ hồ, một cái gì đó rất... khác lạ - Đúng, mơ hồ và khác lạ, chưa biết là tốt hay xấu, nhưng tóm lại nàng bắt đầu thấy khó chịu vì sự loay hoay xoay vòng của mình trên bàn cờ này.

Thế giới trong mắt Diêm Vương luôn như một bàn cờ. Thiên Hoàng hay Thủy Đế, với nàng, chỉ là quân vua đang cược một ván cờ lớn, họ tranh đấu lẫn nhau để giành giật một phần thưởng - một chiến công hiển hách vang danh thiên hạ; còn nàng lại có khát khao vĩ đại hơn - đó là an nhàn ngồi ngoài cuộc thưởng thức trận chiến ấy. Kẻ ngoài cuộc với đôi mắt sáng hơn cả những vì sao, chiếu lên đám sương mờ bao phủ toàn bộ những kẻ nằm trong vòng vây đoạt quyền đầy rối rắm.
Song giấc ngủ đông đã tới.

Một giấc ngủ đông kéo dài hàng trăm năm, cuốn trôi đi cả hiện thực ảm đạm xung quanh Diêm Vương. Ở trong cơn mơ màng, nàng thấy hoàn toàn yên bình, hoàn toàn thảnh thơi. Mặc cho ai đấu ai, ai mất ai, ai thù ai, nàng chỉ sống cho riêng nàng trong những giấc chiêm bao.

Để rồi một ngày, đã có thứ gì đó xuất hiện tại âm thế đánh thức nàng dậy. Cõi mây phủ hiếm khi thâm trầm như thế, bầu trời chốn u minh hiếm khi rạo rực đến vậy. Sâu thẳm trong tâm can của Diêm Vương, nàng có thể cảm nhận được từng điệu nhảy chuyển vần của dòng Vong Xuyên kia, âm thanh rin rít từ đâu vọng lại, có lẽ là từ dãy Tử Bi Sơn, tựa nhát dao chí mạng kéo nàng rời xa xứ mộng mơ hoang đường.

Ba mươi sáu địa hộ, là ba mươi sáu hộ linh bảo vệ âm phủ - là ba mươi sáu kẻ trấn giữ cho vị diêm vương của đế quốc linh hồn, đã ngã xuống. 
Ở trên ngai cốt của mình, nàng vẫn đạo mạo như thế, vẫn kiêu ngạo như thế, song đáng buồn thay, vẫn bất lực như thế.

Phía đối diện nàng lại là một thế lực xa lạ đáng sợ nào đó, cảm giác hoảng hốt không nói nên lời, không thể hiện qua gương mặt khi ấy, đã khép lại với một câu nói của kẻ tử thù.

'Ta muốn thay đổi thế giới của nàng'

Thế giới của Diêm Vương đã thật sự thay đổi.

Đã có mưa, dù cho mưa bỏng rát; đã có mùa thu, mặc cho mùa thu héo tàn; nàng đã tự tay trồng hoa, dẫu có là bỉ ngạn muôn đời rực rỡ; và cả mặt trời, tuy rằng hôm ấy nàng đã nhắm nghiền đôi mắt lại. Nàng không biết nữa, nàng đã có một phút giây sợ hãi, nàng sợ mình sẽ quen với những thứ đẹp đẽ hư ảo kia, để rồi sau đó nàng lại quên mất bản thân mình đang sống trong một hiện thực như thế nào.
Nàng đang sống trong một hiện thực như thế nào?

Chiếc bát sứt mẻ kia như gợi nhắc về hiện thực cho Diêm Vương. Nó nằm im trên lòng bàn tay Tân Thế, chẳng hiểu sao, Diêm Vương thấy cảnh Tân Thế cẩn thận nâng niu chiếc bát ấm áp lạ thường. Đây là cảnh tượng êm dịu bậc nhất nơi cõi mây phủ này, là lần đầu tiên nàng cảm thấy  không phải nàng chỉ có thể cảm thấy ấm lòng như vậy ở trên thiên đường, mà ngay tại đây - ngay tại âm phủ này, nàng vẫn có thể khoan thai đến vậy.

Song nàng chẳng thể nào diễn tả nổi thứ cảm xúc thoáng chốc của mình, nàng cũng không định bộc lộ nó ra để Tân Thế biết. Nàng nên giữ lại cho mình, nàng muốn giữ lại chút gì đó thuộc về riêng nàng giữa một thế giới đang đảo lộn từng ngày.

Vậy nên, nàng chỉ bật cười.

Diêm Vương bật cười, xong bảo, "Kỳ lạ... là kỳ lạ thôi."
Tân Thế tròn xoe mắt nhìn Diêm Vương. Mắt Tân Thế lúc này lại đen nháy, khác hẳn với vẻ lấp lánh khi nàng đang phấn khích. Dường như Tân Thế đang ngạc nhiên, hoặc cũng có thể là sửng sốt, tóm lại, ngay cả Tân Thế cũng không rõ, nàng chỉ thấy Diêm Vương ít khi cười sảng khoái như vậy, làn da trắng xanh xao kia vẫn toát lên sự lạnh lùng, nhưng vẫn có cái gì đó thân thiết hơn nhiều.

Cũng phải... Tân Thế cúi xuống xoa xoa chiếc bát trong tay, dù có vô tâm đến đâu, chẳng ai lại ham muốn được cô đơn vỗ về. Tưởng chừng lạnh lùng như Diêm Vương, ấy vậy mà cũng sẽ có lúc mỉm cười vui vẻ như thế. Tức là cũng không phải không có cơ hội... phải không nhỉ? Tân Thế không được chắc chắn lắm, nàng lại ngẩng lên nhìn Diêm Vương, song giờ đây Diêm Vương đã quay sang nhìn ra ngoài.
"Ngươi có muốn đi xem số phận tương lai của bông hoa đó hay không?" Diêm Vương chợt hỏi.

"Có thể xem được ư?" Tân Thế giật mình, rồi nàng nhanh chóng giấu đi vẻ bối rối, "Có chứ. Ta muốn xem."

Diêm Vương đặt hai tay về sau lưng, bắt đầu bước đi, "Thế thì theo ta."

Tân Thế cầm chiếc bát bám theo Diêm Vương.

"Đá Tam Sinh nằm ở bên cầu Nại Hà." Diêm Vương dẫn Tân Thế rời khỏi phủ Mạnh Bà, cả hai chậm rãi bước đi giữa làn sương dần tan. Xung quanh, những con quỷ sai vẫn còn ngơ ngác nhìn về đống gạch đá tan hoang ở nơi từng chứa đựng bao niềm khát khao của chúng. Chẳng biết chúng có thể cảm thụ nỗi buồn hay không - Tân Thế thầm nhủ khi đi ngang qua một con quỷ sai đang co rúc bên tảng đá lớn, hai tay bưng lên che khuất gương mặt.

"Đá Tam Sinh? Đá Ba Đời?" Tân Thế nghiêng đầu để tránh phải tiếp tục trông thấy sự ảm đạm đến từ những con quỷ sai, "Trên đó ghi chép lại cả ba đời hay sao?"
"Kẻ ngoại quốc như ngươi cũng hiểu rõ nhỉ." Diêm Vương liếc nhìn Tân Thế. "Đúng, là tảng đá ghi chép lại ba đời của những ai sống trên trần thế. Kiếp trước, kiếp này, và cả kiếp sau. Sinh mệnh là vĩnh hằng, luân hồi chuyển kiếp, đá Tam Sinh chứa đựng hết thảy."

"Của... tất cả những ai sống trên trần thế ư?" Tân Thế dường như đang có điều nghĩ suy, "Điều kiện để xem chúng là gì thế?"

"Chỉ cần ngươi có cái bát của người đó đặt nơi âm thế này." Diêm Vương vươn tay, duỗi ngón trỏ chỉ về một hướng, "Kia chính là tảng Tam Sinh."

Tân Thế nhìn theo hướng tay của Diêm Vương. Đằng kia, giữa dòng Vong Xuyên có một bệ đá nổi lên, trên đó đặt một tảng đá đen nhánh, xung quanh tảng đá lan tỏa một luồng ánh sáng bàng bạc nhẹ nhàng bao bọc lấy toàn bộ khoảng không. Trên thân tảng đá thi thoảng sẽ lóe lên một dòng chữ với sắc màu tựa than nóng, song rất nhanh thôi chúng lại biến mất, thay vào đó sẽ là một dòng chữ khác, ở một vị trí khác. Chúng đến và đi chóng vánh vô cùng, mau lẹ tới mức Tân Thế không đọc kịp được bất kỳ một dòng chữ nào. Nàng nghĩ, có lẽ chúng là những dòng viết về cuộc đời, về số phận của một ai đó, còn đó là ai thì nàng không biết. Trên đời này có biết bao nhiêu người, sao nàng có thể biết hết được đây.
Không ai có thể biết hết được người trên thế gian, Tân Thế chủ động đưa tay nắm lấy tay Diêm Vương, một tay còn lại giữ chặt chiếc bát. Diêm Vương nhướng mày quay sang nhìn nàng, Tân Thế lại bước đi, tiến đến bên bờ Vong Xuyên. Lập tức có những tảng đá nhỏ chậm rãi trồi mình ra khỏi làn nước, nối đuôi nhau dẫn tới chiếc bệ giữa dòng. Tân Thế cẩn thận bước những bước đầu tiên, sau đó đợi Diêm Vương tiếp bước mình để rồi cả hai cứ thế, cứ thong dong tiến lại gần, ngày một gần hơn với tảng đá Tam Sinh Ba Đời.

Càng lại gần, Tân Thế càng cảm thấy lạnh lẽo. Ánh sáng phát quang bàng bạc kia chạm vào sao lại buốt thấu tận tâm can như vậy. Đến khi chân đã chạm lên chiếc bệ, nàng vẫn cảm thấy khó chịu vô cùng. Tay Diêm Vương như cũng dần trở thành một miếng băng, khiến nàng vừa muốn thả ra, lại nuối tiếc giữ chặt.
Bên cạnh tảng đá Tam Sinh còn một bệ đá cao tầm nửa thân người, Diêm Vương chỉ vào nó, bảo, "Ngươi đặt chiếc bát của cô gái nọ lên đấy đi."

Tân Thế lẳng lặng làm theo, chiếc bát vừa được đặt lên bệ đá thì ngay lập tức ánh sáng bàng bạc lạnh lẽo kia tan biến, thay vào đó là luồng sáng tông cam ấm áp dị thường. Tân Thế nhắm mắt lại, dường như nàng có thể nghe thấy những âm thanh lao xao bên tai, tựa tiếng thủ thỉ, lại tựa tiếng hát. Nàng có thể cảm nhận dòng Vong Xuyên đang trở mình, nàng có thể cảm nhận không khí xung quanh bỗng nhiên lắng đọng vô cùng. Những hình ảnh loáng thoáng xoẹt qua, có nhiều người, đều là những người ăn mặc giản dị, có vẻ họ chỉ là nông dân chân tay dính đầy bùn đất. Rồi biến, rồi hiện, rồi chớp, rồi nhoáng, những hình ảnh này lướt qua rất nhanh. 
Cảnh tượng cuối cùng là một bông hoa màu hồng pha đang ủ mình trong hình hài của một mầm non chưa nhú, sắc hoa rất tươi sáng, Tân Thế thậm chí còn có thể tưởng tượng ra nó sẽ đẹp cỡ nào nếu một ngày nào đó có thể đứng dưới ánh mặt trời. Một ngày nào đó.

Tân Thế mở mắt. Trên tảng Tam Sinh cũng đã hiện lên những dòng chữ.

Song nàng không hiểu. Có điều... Không như những dòng chữ đã từng hiện lên trước đó trên tảng Tam Sinh, những dòng chữ này chứa đựng cảm giác ngắn ngủi nghẹn ngào nào đó, tựa hồ như những gì nó ám chỉ là dự cảm về một kiếp phận bất hạnh, mãi mãi không thể trọn vẹn.

Cũng đúng thôi... Tân Thế lại nhắm mắt. Nàng nắm chặt lấy tay Diêm Vương, tuy không nhìn mặt Diêm Vương bây giờ, cũng không thấy được biểu cảm trên gương mặt đối phương, song nàng cũng hiểu, hẳn là Diêm Vương không bao giờ có thể cảm thấy thương xót những con người này. 
Chẳng ai có thể xót xa thay kẻ mà mình không hề hay biết - kể cả con người, kể cả thần tiên.

Tân Thế gượng cười quay đầu lại, bất ngờ rằng nàng lại trông thấy Diêm Vương đang ngơ ngác ngước lên nhìn chằm chằm vào những dòng chữ khắc trên tảng Tam Sinh. Tân Thế nhíu mày, ngoảnh mặt lại nhìn tảng đá Tam Sinh một lần nữa xong lại quay về với Diêm Vương, nàng thử gọi, "Đại nhân à?"

Diêm Vương hoàn hồn, nàng cúi đầu xuống, ánh mắt rối rắm nhìn Tân Thế, "Vậy là sao?"

Tân Thế giật mình, song nàng không biết phải trả lời Diêm Vương như thế nào. Diêm Vương không tìm được câu trả lời mình mong muốn cũng không thất vọng hay tức giận, nàng chỉ khẽ thở dài, "Được rồi... ngày hôm nay đã xảy ra quá nhiều chuyện. Ta... muốn đi nghỉ."

Tân Thế thấy gương mặt Diêm Vương lộ rõ vẻ mệt mỏi, nàng đưa tay lên nhẹ xoa má đối phương, mỉm cười, "Được rồi, vậy chúng ta quay về đi."
Diêm Vương lẳng lặng quay mặt đi, giây phút ấy, Tân Thế đưa mắt nhìn lại về phía tảng Tam Sinh, cặp đồng tử thoáng qua một vẻ lạnh lẽo còn giá buốt hơn cả làn sương trắng mờ ảo đang dần bao vây lấy hai người.

Hết Phần I.