"Dạ?" Cô hoàn hồn, vội vàng ngoảnh mặt đi chỗ khác vì sợ bị nhìn thấy điểm bất thường. "Em đang nhìn bông cải xanh. Chúng ta mua một ít bông cải xanh nhé?"
Lâm Trưng ở một bên đợi cô chỉnh lại túi.
Trần Nghiêu bình tĩnh lại rồi cầm bông cải xanh đi đến chỗ anh.
Lâm Trưng đang nhìn xuống điện thoại, khóe miệng hơi câu lên, nếu không phải quen biết anh từ lâu thì sẽ không thể nhìn ra được lúc này tâm trạng của anh đang rất tốt.
Anh đang nhìn cái gì vậy? Đang nói chuyện với cô gái đó?
Tim như thể bị một cái gai nhỏ đâm vào, Trần Nghiêu siết chặt túi hàng, hít một hơi thật sâu rồi bước tới.
"Anh trai đang nhìn gì vậy?" Cô giả vờ thoải mái.
Lâm Trưng tắt máy, không để ý đến nụ cười trên môi mình: "Chuẩn bị xong chưa? Em còn muốn mua gì nữa không?"
Anh không trả lời câu hỏi của cô, là anh không muốn cô biết hay anh cảm thấy cô không cần thiết phải biết?
Về đến nhà, Lâm Trưng mở tủ lạnh, xếp những thứ mua được thành từng loại: "Rửa sạch anh đào, em có thể ăn trước, bữa ăn sẽ chuẩn bị xong ngay thôi."
Trần Nghiêu rửa sạch anh đào, nhặt một quả đưa đến bên miệng Lâm Trưng đang nấu mì.
Đầu ngón tay ửng hồng lấm tấm giọt nước, có sức hấp dẫn khó tả.
Lâm Trưng theo bản năng tránh đầu: "Em ăn đi, đừng lo cho anh."
Cô cứng đờ rút tay về: "Ồ, được."
Gần như là chật vật rời khỏi nhà bếp.
Món mì với cà chua và tôm nõn được mong đợi giờ đây có vị như miếng sáp nhai trong miệng, Trần Nghiêu chưa bao giờ cảm thấy ăn cùng với Lâm Trưng lại khó khăn đến vậy.
Tâm trí cô chỉ toàn là cô gái kia, và nụ cười của Lâm Trưng khi anh nhìn xuống điện thoại của mình.
Cô liếm môi để giảm bớt sự thắt chặt trong lòng.
"Lâm Trưng." Trần Nghiêu mở miệng.
Anh hơi nhướng mày: "sao?"
Thói quen đổi xưng hô khi đang ăn này thực sự không sai.
"Anh...Anh có biết rằng chúng ta sắp thi đại học không?"
Anh không hiểu: "Vì vậy?"
Trần Nghiêu lấy hai tay nắm lấy đầu gối, các khớp ngón tay trắng bệch: "Năm cuối cấp ba rất quan trọng, trước đây nhiều người có thành tích rất tốt nên đã buông lỏng, cuối cùng điểm thi vào đại học lại không đạt..."
Để chứng thực cho tuyên bố của mình, cô nói thêm: "Đây là những gì hiệu trưởng của chúng ta đã nói trong cuộc họp."
Lâm Trưng im lặng.
Tất nhiên là anh biết. Thầy hiệu trưởng nói xong thì anh cũng lên phát biểu với tư cách là đại diện học sinh.
"Ý em là gì?"
"Là...Chính là không thể yêu sớm, anh biết đấy..."
Cô kích động, nói cũng quên mang theo chủ ngữ.
Ngón tay Lâm Trưng đông cứng lại.
Một sự im lặng đáng sợ.
Cuối cùng anh cũng lên tiếng: "Anh biết."
Trần Nghiêu thở phào nhẹ nhõm: "Tốt rồi, em chỉ là nhắc nhở anh."
Cô cúi đầu đứng dậy, thu dọn chén đũa rồi đi vào bếp.
Lâm Trưng ngồi ở trên ghế, sắc mặt lạnh lùng, thật lâu không nhúc nhích.
Buổi tối tắm xong, tựa vào đầu giường, Lâm Trưng lật xem album trên điện thoại, trong đó có một tấm ảnh chụp hôm nay.
Trần Nghiêu kiễng chân, với tay lấy hàng hóa được đặt phía trên kệ.
Anh chụp nó khi cô không chú ý.
Không biết bắt đầu từ khi nào, anh càng ngày càng không thể bỏ qua sức hấp dẫn của Trần Nghiêu.
Có thể là do đôi mắt ấm áp và sáng ngời của cô, có thể là do đôi môi hồng hào căng mọng, hoặc cũng có thể là...
...Bộ ngực căng phồng và cặp mông tròn vểnh lên của cô.
Giống như những lời bàn luận trắng trợn về cô của đám nam sinh trong nhà vệ sinh, chẳng lẽ anh cũng có những suy nghĩ xấu xa về cô như vậy?
Sự khác biệt là, anh lựa chọn khắc sâu ý nghĩ muốn cô ở trong tâm, ở trong mộng dùng phương thức đó để đối xử với cô một cách mãnh liệt đến không thể nói nên lời.
Mà Trần Nghiêu hoàn toàn không biết gì về việc này.
Cô gọi anh là anh trai, nhìn anh bằng một ánh mắt thuần khiết không tỳ vết, toàn tâm toàn ý tin tưởng và ỷ lại anh.
Nhưng mà anh không muốn coi cô như em gái của mình nữa.
Lâm Trưng đưa cánh tay che lên mắt.
Câu Trần Nghiêu nói với anh về việc đừng yêu sớm giống như một chậu nước lạnh dội lên đầu nóng của anh vậy.