Bẫy Mùa Hè

Chương 65: Sợ hãi



Mới hơn bốn giờ chiều, mây mưa dày đặc đã hoàn toàn che khuất ánh sáng mặt trời, Lâm Trưng không biết đây là lần thứ mấy anh gọi cho Trần Nghiêu.

"Anh ơi..." Ngay lúc anh cảm thấy hết hi vọng, một giọng nói nhẹ nhàng cùng tiếng khóc nức nở đột nhiên truyền đến từ ống nghe.

"Trần Nghiêu?" Cuối cùng hồn phách anh cũng được tìm về, "Đừng khóc, bây giờ em đang ở đây? Anh lập tức đi tới..."

Cơn mưa như thác nước ập xuống đất, tạo ra âm thanh trầm đục, giọng nói của Trần nghiêu rất mơ hồ. Cô đứt quãng miêu tả vị trí của mình: "... Vừa rồi người tài xế kia thả em ở đây rồi rời đi, em không biết đây là đâu..."

Khách du lịch ở núi Nhạn Tịch sau khi xuống núi nhao nhao trở về, cảnh báo mưa bão nói cho bọn họ biết nếu không rời đi vào lúc này thì họ sẽ bị mắc kẹt ở đây. Trần Nghiêu cũng hoảng hốt, thật vất vả mới tìm được một chiếc xe, thấy có một cặp vợ chồng già mang theo hai đứa cháu trai nhỏ tuổi không sử dụng được phần mềm đặt xe chỉ có thể chờ tại chỗ, cô không do dự nhường chiếc xe kia cho họ.

Việc xếp hàng bắt taxi trở nên khó khăn hơn. Chờ Trần Nghiêu bắt được xe lần nữa là đã trôi qua nửa tiếng, tài xế nói với cô rằng hiện tại cần phải đón một người khác trước, cô cần phải hủy chuyến để thay đổi lộ trình.

Mưa to, xe taxi, nam tài xế, hủy đơn hàng...Trần Nghiêu thoáng cái nghĩ đến mấy tin tức xã hội, cô cố gắng trấn định và yêu cầu tài xế thả cô xuống, người tài xế kia liếc cô một cái, thật sự dừng xe để cô đi xuống: "Cô bé, thấy trời mưa không, trời mưa to thế này sẽ không có người nhận đơn nữa đâu..."

Trần Nghiêu nghiến răng mở cửa xe, mưa tàn gió tạt từ trên đầu làm cho người ta sợ hãi và khó thở, cô vất vả mở ô che nắng nhỏ trong tay, không quang đầu lại bước xuống xe...

Cô lúc này đang đứng dưới mái hiên của một cửa hàng đang đóng cửa khẩn cấp, miễn cưỡng tránh né cơn mưa tầm tả nghỉ chân một chút. Vừa rồi đi dưới mưa rất lâu, cô không nhận được điện thoại từ Lâm Trưng.

Sau khi Lâm Trưng nghe cô đứt quãng miêu tả, trái tim như bị ai đó gắt gao bóp chặt, trước tiên chỉ có thể an ủi cô: "Được rồi, ngoan, không khóc, em làm rất tốt, bây giờ hãy kiểm tra xem điện thoại có internet không, bật lên và chia sẻ vị trí cho anh..." Sau khi nhận được tin nhắn của cô ấy, Lâm Trưng yêu cầu cô tìm một cửa hàng mở cửa gần đó hoặc đến nơi có nhiều người địa phương tụ tập. Thời tiết thế này để cô một mình quá nguy hiểm.

"Không cần sợ, anh trai rất nhanh sẽ tới tìm em, cứ mười phút là gửi một tin nhắn cho anh, biết không?" Nếu điện thoại mất sóng anh sợ sẽ càng khó tìm cô nên đành phải sử dụng phương pháp này để giữ liên lạc.

Một tin nhắn được gửi tới, nhưng sự nôn nóng của Lâm Trưng không hề thuyên giảm chút nào: "Sư phụ, còn bao lâu nữa?"

Xe càng chạy về hướng Tây thì trời mưa càng to, khi còn cách điểm đến vài km thì phía trước đoạn đường xảy ra tai nạn ô tô, hàng dài ô tô nằm chắn ngang đường không thể di chuyển.

Lâm Trưng không chần chừ, mua lại chiếc ô cũ duy nhất trong xe, đẩy cửa lao vào trong mưa.

Trần Nghiêu vất vả cuối cùng cũng tìm thấy một cửa hàng 24 giờ vẫn mở cửa. Trong cửa hàng có rất nhiều người đi đường đang trú mưa, cô bị mưa tạt ướt hết nửa người, đường cong trên cơ thể lộ ra ngoài, thật sự không dám đi vào vì sợ bị người ta nhìn chăm chú, đứng một mình ôm hai cánh tay núp ở sau cánh cửa, cầu nguyện Lâm Trưng mau mau xuất hiện.

Điện thoại được vặn đến độ sáng thấp nhất, con trỏ nhỏ càng lúc càng gần trở thành niềm an ủi duy nhất trong lòng cô.

Lâm Trưng, Lâm Trưng...Chỉ khi nhẩm tên của anh trong lòng cô mới có thể cảm nhận được một chút cảm giác an toàn trong ngày mưa bão đen tối này.

Càng ngày càng gần, càng ngày càng gần...

Trần Nghiêu lấy hết can đảm bước đến mép mái che mưa nhìn xung quanh, nước mưa tạt xuống đất như trút nước, bọt nước văng tung tóe lên cao, tầm nhìn của cô trở nên vô cùng hạn chế, cô cố gắng kiễng chân lên mà nhìn về phía xa, miệng lẩm bẩm: "Anh ơi......Lâm Trưng..."

Trên đường phố vắng vẻ có một bóng người mơ hồ di chuyển, Trần Nghiêu nhìn chằm chằm bóng dáng quen thuộc, nước mắt liền rơi xuống.

Mưa to gió lớn cộng với việc cầm ô lớn ảnh hưởng rất nhiều đến tốc độ, Lâm Trưng thu ô, cứ vậy một khắc cũng không ngừng đuổi tới.

Người anh ướt sũng, làn da bởi vì rét lạnh mà tái nhợt, gương mặt so với thường ngày càng đen kịt thâm thúy.

Sải bước nhanh lên bậc thang, bóng dáng nhỏ xinh chờ đợi đã lâu lao vào vòng tay rộng mở của anh: "Anh ơi!" Giọng cô run run, là vô cùng sợ hãi...

Lâm Trưng gắt gao ôm lấy cô, cảm nhận được thân thể mảnh mai mềm mại trong vòng tay qua lớp vải lạnh lẽo. Khoang ngực bị mưa gió đè nén lúc này mới nhẹ nhõm, kịch liệt thở hổn hển, anh rốt cục có thể đè xuống trái tim đang treo lơ lửng: "Ngoan...Anh đến rồi..."

Trần Nghiêu khóc vùi đầu vào trong ngực anh, tiếng mưa ầm ĩ bên tai dường như không còn nữa, chỉ còn lại tiếng tim đập mạnh mẽ trong lồng ngực vững chãi không ngừng phập phồng.

Thình thịch...thình thịch...thình thịch...