Hai người cứ như vậy ôm nhau một lúc lâu, Trần Nghiêu dời đầu, từ trong lòng Lâm Trưng ngẩng đầu lên, đôi mắt to tròn đỏ hoe nhìn anh, lệ thuộc, yếu ớt, mong đợi, khát vọng...Còn có nỗi sợ hãi chưa thể dịu đi khiến anh đau đớn.
Ngực nóng lên, Lâm Trưng thân bất do kỷ* nâng tay lên, ngón tay cái chà lau nước mắt trên má cô, dùng hai bàn tay ôm lấy gò má mềm mại, hai mắt giao nhau, hai khuôn mặt như đang hút đến gần nhau, anh nhẹ nhàng nhắm mắt lại, đôi môi ướt át lạnh lẻo ngậm lấy đôi môi thơm mềm như cánh hoa, hai người đều run lên, dòng điện tê dại lan tỏa theo hơi ấm.
(Gốc: 身不由己 - không điều khiển được tâm trí, không tự làm chủ được bản thân.)
Đầu lưỡi trúc trắc thăm dò vào bên trong, chạm vào khoang miệng ấm áp, tiếng hô hấp nghe rõ ràng, một ngọn lửa bùng cháy ở trong lồng ngực, nhiệt độ cơ thể hai người tăng lên làm nóng làn da dính mưa lạnh buốt cùng nỗi sợ hãi còn đọng lại.
Nước bọt trong miệng bị chiếc lưỡi mạnh mẽ nóng bỏng câu đi, Trần Nghiêu cảm thấy hô hấp của mình trở nên khó khăn nhưng cô không muốn cự tuyệt sự chủ động hiếm có của Lâm Trưng, trái tim mềm nhũn run lên trong nụ hôn của anh...
Mặc cho bên ngoài bậc thềm mưa to như thác đổ, hai người hôn nhau tưởng như quên đi tất cả cảnh vật xung quanh, thứ tồn tại duy nhất chính là hai thân thể đang dính sát vào nhau.
Hai người thở hổn hển, đôi môi tách ra tạo thành một đường chỉ nhớp nháp, trán của họ áp vào nhau, hai đôi mắt gần trong gang tất nhìn nhau. Dời mắt liếc qua gò má ửng đỏ của cô một cái, đôi môi đỏ mọng ánh nước đang hé mở thở gấp gáp.
Yêu thương trong lòng như miếng bọt biển thấm đầy nước nặng trĩu.
Mưa vẫn ào ào xối xả, Trần Nghiêu nằm trên tấm lưng rộng lớn của anh, hai tay vòng tay qua cổ anh, cố gắng cầm ô che mưa.
Cống thoát nước nhất thời không thể tiếp nhận được lượng nước quá lớn, nước mưa ngoài đường ngập đến mắt cá chân. Lâm Trưng giữ vững đầu gối của cô bước từng bước về phía trước trong màn mưa.
Không biết đã đi bộ bao lâu, ghé rất nhiều khách sạn nhưng đều đã kín chỗ, cuối cùng thì trong tầm mắt cũng xuất hiện một tòa kiến trúc cao tầng với tấm biển khách sạn khổng lồ đang sáng lên.
Người phục vụ ở đại sảnh nhanh chóng cầm khăn tắm sạch sẽ tới, Lâm Trưng cầm lấy choàng lên người Trần Nghiêu, thấp giọng an ủi cô: "Một chút nữa sẽ ổn thôi."
Quầy lễ tân nhanh chóng làm thủ tục nhận phòng, lúc lễ tân hỏi thuê bao nhiêu phòng, Lâm Trưng theo bản năng quay đầu nhìn bóng dáng trên sô pha cách đó không xa. Trần Nghiêu trên người quấn một chiếc khăn tắm màu trắng như tuyết, đôi mắt to ướt sũng nhìn chăm chú vào anh, ánh mắt ngoan ngoãn và dựa dẫm giống như một chú mèo con đi lạc cuối cùng cũng tìm được nhà.
Hầu kết không tiếng động lăn vài cái, anh nói: "Một phòng."
Nắm bàn tay nhỏ bé lạnh ngắt mềm mại trong lòng bàn tay, Lâm Trưng đưa cô vào thang máy, con số không ngừng nhảy lên, đầu ngón tay vô thức xoa xoa mu bàn tay tinh xảo.
Sau khi quét thẻ phòng, mở cửa cắm thẻ phòng lên, Lâm Trưng trước tiên bảo cô vào tắm rửa để không bị cảm lạnh.
Nghĩ đến hôm nay anh đã dầm mưa rất lâu, không dám lề mề, Trần Nghiêu nhanh chóng tắm nước ấm, cầm máy sấy đi ra định làm khô tóc.
"Uống thuốc đi." Trong phòng chỉ bật một ngọn đèn phát ra ánh sáng hòa nhã, anh cởi bỏ áo phông ướt lạnh dính trên người đã lâu, thân trên trần trụi tinh tráng.
Nước thuốc ấm áp xua tan cảm giác ớn lạnh bên trong cơ thể, Trần Nghiêu sấy khô tóc, đợi một lúc lâu cánh cửa phòng tắm mới mở ra.
"Anh ơi, em sấy tóc cho anh, nếu không sẽ bị cảm lạnh." Cô đứng bên giường, bàn tay nhỏ bé bắt lấy cánh tay anh đong đưa, Lâm Trưng im lặng nhìn cô hai giây sau đó bước tới.
Một tay cầm máy sấy tóc, một tay nhẹ nhàng nghịch mái tóc ngắn ướt át. Trần Nghiêu đứng bên cạnh anh, vạt áo ôm lấy vòng eo mảnh khảnh, áo choàng tắm rộng rãi cũng không che được đường cong yêu kiều, cho dù có dời mắt đi chăng nữa thì hô hấp của anh cũng tràn đầy hương thơm của cô.
Dục vọng vừa mới được phóng thích trong phòng tắm lại ngẩng đầu, Lâm Trưng kiềm chế ý nghĩ muốn ôm chặt cô, thân thể căng chặt đến phát đau.
Tiếng gió bên tai đột ngột ngừng lại, hô hấp của anh cũng ngừng lại vì sợ để lộ tiếng thở dốc. Gian nan lăn lộn hầu kết, Lâm Trưng cụp mắt xuống, cơ thể cứng đờ. Bàn tay nhỏ bé mềm mại chạm vào tóc anh, dọc theo vành tai từ từ di chuyển xuống rồi dừng lại.
Sau tai của Lâm Trưng có vết máu dài bằng nửa ngón tay, là vô tình bị khung ô gãy làm xước lúc cô cầm ô che cho hai người, anh dù rất đau cũng không kêu lên tiếng nào.
Đỉnh đầu truyền đến một tiếng nức nở nhẹ, Trần Nghiêu nhẹ nhàng vuốt ve xung quanh vết thương: "Anh trai, thực xin lỗi..."
Lâm Trưng nghiến răng, đang muốn mở miệng nói không đau thì người đứng bên cạnh cúi xuống ôm lấy vai anh, hơi thở thơm mát phả vào vành tai mẫn cảm, cả người anh cứng đờ, giây tiếp theo, đầu lưỡi trơn nhẵn mềm mại liếm láp vết thương của anh.
Dục vọng giống như một cái bếp lửa không ngừng thiêu đốt, tỏa ra làn khói dày đặc bao trùm mọi dây thần kinh từ đầu ngón chân đến da đầu.
Hai tay ôm chặt lấy vòng eo, liếm láp chuyển thành nụ hôn ướt át từ cổ đến khóe môi, hai đôi môi quen thuộc gấp gáp dán vào nhau, đầu lưỡi quấn chặt sâu tận xương tủy, tấm tắc bú mút.
Thân thể mềm mại nhỏ nhắn khảm vào trong cơ thể cứng rắn nóng bỏng, bàn tay hai người giống như có ý thức di chuyển trên lưng đối phương.
Nhiệt độ cơ thể càng ngày càng cao, hô hấp càng ngày càng gấp gáp, nhịp tim càng ngày càng nhanh...
Mưa to như thác đổ, bầu trời đêm như vỡ ra một lỗ hổng lớn, cái nóng nực của mùa hè bị trút bỏ không còn dấu vết.
Rèm cửa của căn phòng lớn trên tầng 37 được đóng lại, đem tất cả mưa gió ngăn ở bên ngoài cửa sổ...