Đinh Duệ chưa từng nghĩ mình sẽ như vậy rơi vào thứ gọi là tình yêu, hơn nữa còn yêu một cô gái nhỏ chỉ mới vừa bước chân ra xã hội.
Cha mẹ hắn dĩ nhiên phản đối, với tình hình tại nhà hắn lúc này, sẽ không hứng chịu nổi bất kì cơn ngông cuồng bất chợt nào của hắn.
Chính Đinh Duệ hắn cũng không hiểu, khi ấy sao có thể kiên trì đến vậy.
Có lẽ thật chỉ vì trong cuộc sống hơn 20 năm theo lối “nước chảy bèo trôi”, thứ mà hắn tình cờ tìm được, đã thay đổi tất cả.
Cha mẹ sớm hình thành thói quen nghĩ hắn luôn nghe lời, thói quen hắn rồi sẽ thỏa hiệp, thành ra lần này giận dữ không thôi, cắt đứt mọi nguồn kinh tế của hắn.
"Em vốn làm người mẫu xe hơi, nhận tham gia một ít sự kiện, nhưng mới vừa rồi công ty đã nói sẽ giúp em có một vai trong phim truyền hình, nếu về sau em cứ thế mà phất lên, nuôi anh cũng không thành vấn đề."
Lời nói hùng hồn của Diêu Á Nam làm hắn cảm thấy cô càng thêm đáng yêu.
Nhưng về sau, cô với một bên má đỏ ửng, chạy tới bên hắn khóc nức nở .
Khoảng thời gian đó, Diêu Á Nam bắt đầu nói năng dè dặt, khi chỉ khóc, Đinh Duệ tức giận đến mức bóp nát cái ly trong tay, muốn đánh sập cửa, mới nghe được nguyên do từ miệng cô.
"Hôm nay người đại diện dẫn em tham gia một bữa tiệc, có người sờ em, bị em ngăn cản"
"Cho nên cái cô ỷ mình là người đại diện đó liền đánh em?"
Đinh Duệ đã hai lần đối mặt với người đại diện của cô, cũng biết công ty các cô ở đâu, không để ý tới sự can ngăn của cô mà quyết lái xe đến công ty, Diêu Á Nam không ngăn được hắn, chỉ đành đứng trước mũi xe hắn.
Hắn đương nhiên không thể lái xe đâm vào người cô.
"Van anh, Duệ Tử*, đừng đi. Em vẫn còn chưa thể nổi tiếng."
(*): cách gọi thân mật từ tên
Một khắc kia, Đinh Duệ đột nhiên không biết mình rốt cuộc là đang giận ai.
Có lẽ thật chỉ là đang giận mình là một tên bạn trai vô dụng.
Diêu Á Nam cũng tại buổi chiều đó hiến mình cho hắn. Để trấn an hắn, cũng chính là lễ vật cô muốn dành tặng cho hắn.
Cô khít khao đến nỗi một ngón tay của hắn cũng không vào được, Đinh Duệ thật sự không ngờ . . .
Khi hắn chân chính tiến vào, cô đau đến không mức không thể đau hơn, nhưng cánh tay vẫn vòng ôm hắn thật chặt để hắn dễ dàng xâm nhập, mặc hắn có được cao triều từ sự đau đớn của cô. . . . . .
Qua hết nghỉ xuân về sau Đinh Duệ cũng không trở về trường, hắn trở thành trợ lý của Diêu Á Nam. Vì vậy cũng bị cha mẹ đuổi ra khỏi nhà.
Qua hết nghỉ xuân về sau Đinh Duệ cũng không trở về trường, hắn trở thành trợ lý của Diêu Á Nam. Vì vậy cũng bị cha mẹ đuổi ra khỏi nhà.
Diêu Á Nam kiên quyết phản đối quyết định này của hắn, nhưng hắn lại như vừa thật vừa như đang đùa giỡn, nói: "Hiện tại em thật sự nuôi anh rồi."
Bộ dáng nhất mực phản đối khi đó của cô thật rực rỡ động lòng người, ấn sâu vào tâm trí Đinh Duệ.
Thế nhưng bánh răng định mệnh, nhất quyết nghiền nát mọi thứ đẹp đẽ.
Đinh Duệ cả đời cũng không ngờ trước được biến cố sẽ xảy ra, chỉ từ ——
Diêu Á Nam dần dần có chút danh tiếng, trong hợp đồng công ty, có hạng mục cấm tuyệt đối tình cảm yêu đương, bọn họ sẽ không thể công khai hên hò, nhưng lén lén lút lút cũng tự có vui thú riêng, hơn nữa làm trợ lý, chỉ cần hành động không vượt qua khuôn phép, hoàn toàn có thể 24 giờ dính vào nhau mà không bị lên án.
"Thật ra thì so với làm diễn viên, em thích ca hát hơn, nhưng em biết mình hát không được hay, nhưng sau này em nổi tiếng, em có thể thay đổi theo ưu nhược điểm của mình, hi vọng sẽ không xuống cấp như đồ thị chứng khoán."
Đây là cô gái đã tự có thể thích ứng với cuộc sống nơi thành thị, một cô gái có cá tính hoàn toàn ngược lại với cô bé “an phận” khi hắn gặp lần đầu, đủ chấp nhất, đủ liều mạng, một mực thực hiện cho bằng được ước mơ của mình. Điều này làm cho Đinh Duệ cảm thấy xấu hổ.
"Duệ Tử, ước mơ của anh là gì?"
Đinh Duệ nghĩ thật lâu, "Mơ ước lớn nhất của anh là em có thể hạnh phúc."
Diêu Á Nam chưa từng nghe qua lời nào cảm động hơn. . . . . .
Cơ hội rất nhanh liền tới, một bộ phim truyền hình vừa công khai sẽ tuyển chọn diễn viên, đây là một cơ hội rất tốt, đạo diễn, biên kịch đều rất có tiếng, công ty vốn là cũng không sắp xếp cho Diêu Á Nam đi tham gia dự tuyển, song do Đinh Duệ biết được chú của cô gái mà mình đã từng hôn hít trước kia là một trong những nhà đầu tư, thông qua cái quan hệ này, mà Diêu Á Nam đánh bại được cô gái mà công ty đã sắp xếp sẵn, thành công bước vào cuộc dự tuyển.
Nhưng đây cũng không có nghĩa là sẽ đươc chọn, dự định các diễn viên còn phải tiếp tục tham gia loại trừ vào các vòng sau, sau dù có nhận được vai, nhưng giữ được hay không, còn tùy thuộc vào biểu hiện của mình.
Diêu Á Nam quen được Tư Gia Di cũng từ vòng dự tuyển đó. Họ được phân ở cùng phòng với nhau, vì cùng tuổi, cùng khát vọng, khiến cho các cô rất nhanh trở thành những người bạn không có gì gọi là bí mật với đối phương.
Dĩ nhiên đó chỉ là ngoài mặt, Diêu Á Nam từ trong miệng Tư Gia Di biết được, cô có một bạn trai là ký giả, mà Diêu Á Nam cô lại vẫn giữ riêng cho mình một bí mật, người con trai mà bạn cùng phòng với cô thường thấy cô ra ngoài riêng với anh, chẳng qua chỉ là “trợ lý”.Edit: cereniti
Trong quy định dự tuyển có những điều khoản cấm diễn viên ra ngoài, Diêu Á Nam bình thường chỉ dám lén trốn ra vào buổi tối. Cô cùng Đinh Duệ, có lúc dùng ô tô làm khách sạn ở riêng cả đêm, rồi sáng sớm chạy về, có lúc cũng chỉ ngồi bên trong công viên nói chuyện, một chút rồi lại một chút. Ngắn ngủi, nhưng cũng đủ thỏa mãn.
Sau đó không lâu, một cô bé diễn viên trẻ tuổi dùng quyền thế tiền tài để vào được đoàn tuyển chọn, cô bé này lai lịch không nhỏ, Diêu Á Nam cùng tất cả diễn viên khác đều không dám đụng tới cô, nhưng cô ta cố tình lại tỏ ra đối nghịch với Diêu Á Nam.
Diêu Á Nam vốn cho rằng đó chỉ là cảm giác, cho đến khi cô và Lý Thiến cùng tổ, đối phương ba lần bốn lượt đánh đổ trà nóng lên người cô, lần thứ nhất có thể nói là vô ý, nhưng ba lượt liên tiếp —— Diêu Á Nam ý thức được đối phương chán ghét mình đến cỡ nào.
Trên chân cô bị một vết phỏng lớn, buổi tối trở về túc xá, Tư Gia Di giúp cô bôi thuốc, hết sức bất ngờ và kinh hãi: "Cô ta có thù oán với cậu à? Ra tay ác độc đến vậy."
Diêu Á Nam không biết trả lời thế nào, bởi vì chính cô cũng không hiểu rõ.
Vết phỏng sau mấy ngày vẫn chưa hết sưng, chuyện Diêu Á Nam lo lắng nhất đã xảy ra ——
Cô chạy tới khách sạn mà cô và Đinh Duệ đã hẹn trước đó, sau khi hắn lột sạch quần áo cô, tự nhiên thấy được vết thương ở chân.
Kích động không chút che giấu, "Chuyện gì xảy ra?"
"Lúc uống trà em sơ ý."
Đôi mắt người đàn ông hiện lên ánh nhìn thương xót, làm giảm bớt nỗi đau trên người cô, Diêu Á Nam cười rất tươi: "Yên tâm đi, mỗi ngày em đều bôi thuốc, vết thương nhỏ thôi, sẽ rất nhanh khỏi."
Nhưng hình như Lý Thiến không muốn bỏ qua cho cô.
Ba phen mấy bận, Diêu Á Nam cuối cùng cũng không nhịn được, cô quyết định sẽ nói thẳng. Lý Thiến bối cảnh đặc biệt, không cần phải sống chung phòng với các diễn viên khác, Diêu Á Nam chỉ có thể chặn lại cô sau buổi tập huấn. Song, Diêu Á Nam không ngờ, lái xe tới đón Lý Thiến, lại là Đinh Duệ.
Đó là lần cãi vả đầu tiên giữa cô và hắn.
Cô rốt cuộc cũng biết nguyên do Lý Thiến cứ nhắm vào mình.
Người từng xem mắt với Đinh Duệ, từng đáp ứng mọi yêu cầu của Đinh Duệ, từng nhờ vào quan hệ giữa mình và chú để đưa cô vào, đều là Lý Thiến.
Diêu Á Nam chưa từng tức giận thế này, sau mấy ngày kháng cự gặp hắn, Đinh Duệ trực tiếp tìm tới cửa. Tư Gia Di thấy khí giận toát ra từ “trợ lý” của cô mà sợ đến mất hồn, Diêu Á Nam còn chưa kịp giải thích, đã bị Đinh Duệ túm đi.
Bọn họ lại tranh cãi quyết liệt giữa cầu thang.
"Tại sao anh tới chỗ tập huấn mà không gọi cho tôi biết một tiếng?"
"Lúc ấy cha mẹ anh cũng ở trên xe, cha mẹ anh nhất quyết muốn anh dùng bữa với cô ấy, anh có thể từ chối sao?"
Diêu Á Nam chỉ cảm thấy vô cùng hoang đường: "Gần đây mối quan hệ giữa anh và cha mẹ tốt lên nhiều nhỉ, tất cả đều là công lao của cô ta?"
Lần cãi vả này, nhất quyết phải vạch rõ được giới hạn cuối cùng giữa Đinh Duệ cùng Lý Thiến.
Mà rất nhanh Diêu Á Nam nhận được tin cô bị đánh rớt. Sau nhiều lần hỏi thăm, cô biết được, người đánh rớt cô là chủ đầu tư.
Khỏi cần suy nghĩ, cũng biết được đâu là nguyên do.
Vài ngày sau đó là buổi liên hoan, đạo diễn cùng Tư Gia Di và mấy diễn viên khác lo việc tiếp khách, Tư Gia Di biết tin bạn tốt mình bị đánh rớt, liền hỏi cô: "Có muốn đi cùng mình không?"
Diêu Á Nam bị thuyết phục. . . . . .
Cuộc sống vạn kiếp bất phục* của cô cũng bắt đầu từ đây.
(*): hối hận cũng đã muộn, đã bước chân vào thì không thể quay trở lại.