Thần Phong lúc đầu là bị sự biến đổi đột ngột của Hàn Bội Bội làm cho giật mình ngẩn người, nhưng khi nghe đến câu nói ấy của cô, tâm anh bỗng đánh thịch một cái rồi đập nhanh như trống trận. Một loại cảm xúc rung động mãnh liệt trước giờ chưa từng có bỗng xuất hiện trong tâm anh, khiến anh có chút bỡ ngỡ, nhưng nhiều nhất vẫn là vui sướng và thỏa mãn, tựa như nơi nào đó trong ngực đã được lấp đầy.
Chỉ đợi đến khi bên tai vang lên tiếng xôn xao của học sinh xung quanh, Thần Phong mới hồi thần, nhận ra bản thân mình và cô đang bị bao trùm trong luồng ánh sáng, phiến băng đâm sau lưng anh cũng đã biến mất từ lúc nào. Lúc này Hàn Bội Bội đã ngẩng đầu lên, anh có thể dễ dàng nhìn vào được mắt cô, trong đó chỉ toàn là lạnh nhạt và vô cảm.
Thần Phong không khỏi giật mình, hoảng sợ ôm lấy đầu vai cô, “Bội Bội? Em làm sao vậy?”
Hàn Bội Bội một chút cũng không phản ứng lại anh, ánh mắt vẫn hờ hững như cũ.
“Bội Bội! Em bình tĩnh lại đi Bội Bội! Ta không sao cả, em đừng dọa ta! Bội Bội!” Thần Phong lắc nhẹ vai cô, hốt hoảng liên tục gọi tên cô.
Tình huống hiện tại của Hàn Bội Bội không khác gì so với Hạ Băng và Nhất Quan lúc trước, đều là bỏ ngoài tai tất cả mọi thứ, điên cuồng phóng thích ma lực. Lúc trước Hạ Băng và Nhất Quan mất kiểm soát, anh tuy rằng có lo lắng nhưng lo lắng đó chỉ là vì anh xem hai người họ là bạn, lo sợ bọn họ cạn kiệt ma lực, lo sợ bọn họ trong lúc bất giác làm ra hậu quả mà sau này bọn họ sẽ hối hận.
Nhưng giờ phút này đây khi người bị mất kiểm soát là Hàn Bội Bội, trong lòng anh không chỉ có lo lắng đơn thuần mà còn có xót xa, sợ hãi, và cả hối hận.
Anh đáng lẽ không nên đồng ý với đề nghị của cô, nếu lúc đó anh cứng rắn nhận thua, tất cả mọi chuyện phía sau sẽ không xảy ra. Anh cũng không nên vì tư tâm mà nói lời xin lỗi đó, anh vốn chỉ muốn làm cô lo lắng đau lòng cho anh mà thôi, không nghĩ tới sẽ khiến cô rơi vào tình trạng như lúc này.
Thần Phong dùng hai tay nhẹ nhàng ôm lấy khuôn mặt cô. Trước hành động như vậy của anh, Hàn Bội Bội vẫn không phản ứng lại dù chỉ một chút, tựa như anh không hề tồn tại trong mắt cô vậy.
Nhìn đôi mắt kim sắc trong suốt xinh đẹp nhưng lại mất đi sự ấm áp của ngày thường, đầu ngón tay Thần Phong run rẩy cực nhẹ. Anh đưa mặt lại gần, mang theo tia ảo não hối hận và trân trọng dịu dàng hôn lên hai mắt cô.
Hàn Bội Bội theo bản năng nhắm mắt lại. Giây sau đó, một mạt mềm mại ấm áp nhẹ nhàng đậu lên trên mi mắt cô. Cảm xúc ấy tựa như chìa khóa mở ra cánh cửa vẫn luôn ngăn cách cô với thế giới bên ngoài. Cô dần cảm nhận được sự ấm áp nơi mắt và vai, sự chói mắt màn ánh sáng mang lại, và cả âm thanh xôn xao ở xung quanh.
Cảm xúc trong cô dần lắng xuống. Cột ánh sáng bỗng chốc thu lại, tiếp đó là màn ánh sáng nhạt dần rồi biến mất. Mái tóc cô hạ xuống, trở về màu sắc nguyên bản của nó, yên lặng rũ xuống bên hông cô tựa như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Mi mắt Hàn Bội Bội khẽ run, cô chậm rãi nâng mi, lộ ra đôi mắt đen tuyền như hắc diệu thạch.
“H… Hoàng tử…?” Nhìn khuôn mặt phóng đại đang tràn đầy vẻ nhẹ nhõm của Thần Phong ở ngay trước mắt mình, Hàn Bội Bội vô thức gọi.
“Ừm, ta đây,” Thần Phong mỉm cười ôn nhu, “Em tỉnh lại là tốt rồi.”
Nghe vậy, trong đầu Hàn Bội Bội bỗng xẹt qua các mảnh ký ức của mười mấy phút qua, từ lúc cô bắt đầu mất kiểm soát cho đến khi cô bình tĩnh lại. Nhớ lại xúc cảm ấm áp nơi mi mắt, gò má cô hơi ửng hồng, bối rối nói, “Thật xin lỗi…”
Thần Phong cười, “Đừng xin lỗi ta, phải là ta xin lỗi em mới đúng.” Ngừng một chút, anh lại nói, “Chúng ta ra ngoài nhé?”
Hàn Bội Bội liếc ra phía sau, thấy Thần Kha Triệt đã bất tỉnh nhân sự, đành gật đầu đồng ý, “Vâng.”
Thần Phong phất tay hạ lớp bảo hộ xuống, hành động đột ngột này khiến toàn bộ người đang ở đây đều sững sờ không thôi. Đội y tế do dự nhìn sang ban giám khảo, nhưng ba vị giám khảo lúc này cũng hoang mang không kém, không biết có nên công bố kết quả trận đấu hay không.
Thế nhưng, đợi đến khi bị ánh mắt sắc lạnh của Thần Phong liếc qua, ban giám khảo liền cực kỳ thức thời mà vẫy tay cho đội y tế vào cứu người, bản thân cũng giữ im lặng, xem như trận đấu vừa rồi không hề có quan hệ gì với cuộc thi Học sinh toàn diện.
Trước trận đấu, bốn người lành lặn bước vào thì nay sau trận đấu, chỉ có một người lành lặn trở ra. Thần Phong, Hàn Bội Bội và Thần Kha Triệt được đội y tế tách ra đưa về khu vực của mỗi đội để chữa trị. Vết thương của Hàn Bội Bội và Thần Phong tuy nghiêm trọng nhưng lại không khó chữa, hai bác sĩ dùng phép thuật trị lành vết thương cho họ trước, sau đó lại đưa cho mỗi người một vài loại thuốc để uống ngay lập tức. Bởi vì đội y tế không mang theo nhiều thuốc bên người, lúc này cũng chỉ có thể cho bọn họ thuốc đủ cho một liều uống rồi kê đơn thuốc để bọn họ tự đi mua thêm. Sau khi nhận lấy đơn thuốc và nghe cách chăm sóc vết thương từ bác sĩ, Hàn Bội Bội quay đầu định trở về khán đài nơi bạn bè mình đang ngồi, nhưng vừa nhìn đến người đang đứng ngay sau lưng mình, cô không khỏi ngạc nhiên, hơi sững người nhìn người nọ.
“Kiều tiểu thư? Cô có chuyện gì sao?”
Kiều Phan phức tạp nhìn cô, trong lời nói mang theo một tia ý vị không rõ, “Trận đấu vừa rồi…”
Hàn Bội Bội không quá hiểu, chỉ cho rằng Kiều Phan là muốn cô chính miệng nhận thua, bèn thẳng thắn nói lại lần nữa, “Là tôi thua.”
Mắt Kiều Phan hơi mở lớn, có chút ngạc nhiên, đáy mắt cô ta thoáng hiện tia rối rắm và ảo não. Nhưng vài giây sau, tất cả các cảm xúc phức tạp đó đều đã biến mất. Kiều Phan nhìn Hàn Bội Bội nở nụ cười, “Không, là cô thắng. Nếu chiêu cuối cùng đó cô dùng lên tôi, vậy lúc này người thua đã là tôi rồi.”
Hàn Bội Bội nghe vậy cũng ngạc nhiên không kém, cô không ngờ rằng Kiều Phan đến tìm cô là vì chuyện này.
“Vậy thì cứ xem như là chúng ta hòa đi, bởi rốt cuộc thì chuyện cô nói vẫn không xảy ra mà,” Hàn Bội Bội cười nói, “Với lại, nếu không phải bởi vì hắn ta dám đối xử với Hoàng tử như vậy, e là tôi cũng sẽ không có khả năng làm ra được một chiêu kia.”
Kiều Phan tuy rằng mới vừa rồi tự nhận thua, nhưng thực chất trong lòng vẫn có chút không thoải mái. Nay nghe Hàn Bội Bội nói vậy, nụ cười trên khuôn mặt cô mới trở nên chân thật hơn, vui vẻ đáp, “Được.”
*
Phần thi cuối cùng xảy ra quá nhiều chuyện nên sau đó ban giám khảo quyết định cho mọi người giải tán trước, học sinh và giáo sư thì trở về lớp học tiếp tục học tập, ba đội thi thì trở về nghỉ ngơi và dưỡng thương. Còn về kết quả trận đấu thì ban giám khảo sẽ công bố ngay trong lễ bế mạc, nhưng dù vậy, không cần đợi đến lúc đó, hẳn ai nấy đều đã tự đoán trước được kết quả chung cuộc.
Hai ngày sau, lễ bế mạc được tổ chức. Lướt qua những phần phát biểu dài dòng, phần mà mọi người mong chờ nhất rốt cuộc cũng đến. Ba vị ban giám khảo bước lên sân khấu, tự mình công bố kết quả. Quả nhiên không ngoài dự đoán của mọi người, với năm phần thi hạng nhất, đội Tinh Túc vinh quang giành về hạng nhất chung cuộc của cuộc thi Học sinh toàn diện. Lúc Thần Phong làm người đại diện toàn đội lên phát biểu, anh nhìn về phía Thần Kha Triệt và Lưu Tộ Hinh, ẩn ý mà nói rằng học viện Tinh Túc bọn họ qua bao nhiêu năm như vậy vẫn chiếm giữ hạng nhất đều là có nguyên nhân cả. Lúc trước bọn họ khiêm tốn nên mới không so đo, nhưng một khi phô bày thực lực thật sự liền sẽ giống như cuộc thi này, tàn sát tứ phương.
Vẻ mặt của Thần Kha Triệt và Lưu Tộ Hinh khi đó, tất nhiên là không thể nào tốt nổi.
Sau buổi lễ bế mạc, mười người đội Tinh Túc quay trở về ký túc xá lấy hành lý mà mình đã thu dọn đâu vào đấy từ sớm rồi cùng nhau đi đến bãi đỗ xe của học viện, chuẩn bị ra sân bay để trở về Kinh Đô.
Thế nhưng, vừa mới ra khỏi ký túc xá không lâu, bọn họ đã bị chặn lại.
Thần Nhã Hân nhìn người xuất hiện, sắc mặt đen kịt hộc hằn nói, “Ngươi còn muốn làm gì?!”
Thần Kha Triệt làm lơ cô, chỉ trừng Thần Phong không cam tâm nói, “Hôm đó, nếu không có Hàn Bội Bội xen vào, người thắng đã là ta rồi!”
Chỉ dựa vào một câu, Thần Kha Triệt trong một khoảnh khắc liền đắc tội cả mười người.
“Ngươi còn dám nói ra loại lời nói như vậy? Thần Kha Triệt, ngươi không biết nhục sao?!” Thần Nhã Hân nghiến răng, “Nếu không có Bội Bội, ngươi có thể đánh lén được anh ta sao? Vậy mà bây giờ ngươi lại nói nếu không có Bội Bội ngươi sẽ thắng? Rõ ràng là dù không có Bội Bội, người thua vẫn sẽ là ngươi!”
Thần Kha Triệt hung hăng đáp trả, “Công chúa thì có hơn gì ta? Trận đấu đó nếu không có Dương Minh Nhật thì ngươi đã thua Tộ Hinh rồi!”
“Ngươi---!!!” Thần Nhã Hân tức đến mức đầu ngón tay cũng run rẩy.
Còn đang định phản bác, Thần Phong đứng ở bên cạnh đột nhiên giơ tay lên ngăn cô lại. Thần Nhã Hân khó hiểu nhìn qua, chỉ thấy anh cho mình một ánh mắt trấn an rồi lại nhìn Thần Kha Triệt, nhiệt độ trong ánh mắt hạ xuống âm độ, lạnh lùng hỏi, “Ngươi rốt cuộc muốn thế nào?”
Thần Kha Triệt chỉ đợi mỗi câu này, nhanh chóng nói, “Trận đấu giữa chúng ta vẫn chưa kết thúc! Chúng ta ngay tại chỗ này, tiếp tục trận đấu khi đó!”
“Được,” cơ hồ là giây sau Thần Phong đã đồng ý, “Nhưng ta không có nhiều thời gian, vậy nên chúng ta chỉ dùng một chiêu để phân thắng bại. Nếu ngươi đồng ý thì tiếp tục, còn không thì quên đi.”
“Được! Một chiêu thì một chiêu. Nếu ngài thua, ngài phải thừa nhận trước toàn dân thiên hạ là ngài thua kém ta, điểm duy nhất ngài hơn được ta chỉ có cái địa vị Hoàng tử đã được định sẵn từ trước khi ngài sinh ra mà thôi!”