Bảy Vị Thần

Chương 53: Bị tấn công



Thần Phong vỗ nhẹ lên vai Thần Nhã Hân hai cái, trả lời hắn, “Được. Đổi lại, nếu ngươi thua, ta muốn ngươi ngay tại đây trịnh trọng xin lỗi Công chúa cùng Hàn tiểu thư, kể từ nay về sau không được làm phiền đến chúng ta nữa.”

“Được. Tiếp chiêu!”

Thần Kha Triệt vừa đáp lời, hai tay đã nâng lên, cực lực huy động ma lực nháy mắt tạo ra một phiến băng lớn. Mũi băng nhọn hoắt, bao bọc toàn thân là những cạnh băng sắc nhọn ánh lên sắc xanh lạnh lẽo, hàn khí trắng mờ vơ vẩn tỏa ra. Ngay sau đó, phiến băng liền bị hắn ném đi.

Thấy hắn không nói lời nào đã động thủ, sắc mặt nhóm Tinh Túc càng thêm đen kịt. Đúng là chó đen giữ mực, âm hiểm thì vẫn hoàn âm hiểm, hèn hạ thì vẫn hoàn hèn hạ!

Thần Phong đối với hành động của hắn ta cũng tức giận không kém. Lúc này sau lưng anh vẫn còn những người khác, hắn ra chiêu đột ngột như vậy, nếu như anh không kịp phản ứng thì sẽ thành thế nào? Hắn ta chỉ vì chiến thắng, chỉ vì hư danh mà có thể bất chấp hậu quả, vô sỉ bỉ ổi đến mức này, thật khiến anh cảm thấy nhục nhã khi hắn ta cũng mang họ Thần!

Chỉ là đáng tiếc, mọi tính toán của hắn đều là vô ích mà thôi.

Tốc độ phản ứng của Thần Phong là cực kỳ nhanh, nếu không hắn ta cũng đã không phải dùng mọi cơ hội để đánh lén anh rồi.

Chỉ thấy, ngay tại lúc phiến băng kia được hình thành, Thần Phong cũng đã nâng tay lên. Phía trước mười người, một phiến băng khác hiện ra, dáng vẻ nhìn qua giống hệt như hai giọt nước với phiến băng của Thần Kha Triệt.

Thần Phong vung tay lên, phiến băng lập tức xé rách không khí mà lao thẳng đến phiến băng đối diện. Nói thì chậm mà diễn ra lại nhanh, trong lúc mọi người còn đang sững sờ, hai phiến băng đã va chạm, một tiếng động lớn nổ ra, theo sau đó là hàng loạt các tiếng nứt vỡ lanh lảnh vang lên.

Rõ ràng là giống nhau như hai giọt nước, hai phiến băng lại có kết cục hoàn toàn khác nhau. Một thì vỡ tan thành trăm mảnh, một lại hầu như không sứt mẻ gì, vẫn uy mãnh mà lao về phía trước.

Kết quả như vậy khiến Thần Kha Triệt không cách nào tin nổi, trong một khoảnh khắc hắn thất thần, phiến băng đã lao đến trước mặt hắn.

Ngay tại lúc hắn cho rằng hắn sẽ bị phiến băng đâm trúng rồi trọng thương không thể nghi ngờ, thì phiến băng lại đột nhiên biến mất vào hư vô. Thần Kha Triệt nghệt mặt, ngơ ngác mất hồn đứng tại nơi đó, bên tai bỗng truyền đến âm thanh của Thần Phong.

“Hy vọng lần này, ngươi nói lời giữ lời.”

Cho đến tận khi nhóm mười người trước mặt đã đi mất hút, Thần Kha Triệt vẫn chưa thể lấy lại tinh thần. Hắn đứng như trời trồng tại đó, mắt nhìn về nơi hai phiến băng va chạm lúc trước, ánh mắt dại ra.

Thần Phong bị hắn đánh bất ngờ, lại còn dùng cùng một loại chiêu thức để đối đầu với hắn, dưới tình huống bất lợi như vậy, anh lại không chỉ đơn giản là thành công phòng thủ hay đánh ngang tay với hắn, mà là hoàn toàn áp đảo được hắn. Dùng cùng một loại chiêu thức, lấy phương thức cứng đối cứng như vậy để đả bại hắn.

Từ trước đến giờ tuy rằng hắn từng vì đủ loại nguyên nhân mà thua Thần Phong, hoặc là kết quả không phân định, nhưng chỉ có lúc này đây, hắn mới thực sự cảm nhận được, mình thua kém Thần Phong đến mức nào.

Câu nói của Hàn Bội Bội đột nhiên vang vọng trong tâm trí hắn.

Người như ngươi, không xứng so sánh với Hoàng tử.

*

“Anh hai, sao anh đi nhanh vậy! Hắn còn chưa xin lỗi bọn em mà!” Thần Nhã Hân dùng dằng bĩu môi.

Thần Phong nghe vậy thì hơi sửng sốt, sau đó nhìn Thần Nhã Hân và Hàn Bội Bội áy náy nói, “Xin lỗi, ta quên mất, tại hắn thật sự khiến ta quá ngứa mắt nên ta chẳng muốn nhìn hắn thêm dù chỉ một giây.”

Cả đám phì cười trước lời thành thật của anh. Hàn Bội Bội cười đến hai mắt cong cong, nhìn anh đáp, “Không sao đâu, ngài đừng lo. Thần cũng không cần lời xin lỗi của hắn làm gì.”

“Đúng vậy, chỉ cần có tấm lòng, biết anh quan tâm đến bọn em là đủ rồi,” Thần Nhã Hân cười gật gù.

Nghe cô nói vậy, gò má Hàn Bội Bội hơi ửng hồng, có chút ngại ngùng không dám nhìn Thần Phong nữa. Lời vừa rồi của Thần Nhã Hân không hề có điểm nào sai, nhưng không hiểu sao khi bản thân mình cũng dính dáng vào, Hàn Bội Bội lại cảm thấy hơi thẹn thùng xấu hổ.

Tập hợp ở bãi đỗ xe, mười một người của học viện Tinh Túc an vị trên chiếc xe không người lái do học viện Thanh Tiễn chuẩn bị để đi ra sân bay.

Chiếc xe lướt nhanh trên con đường thoáng đãng. Vì đang là ngày trong tuần, lại còn là giữa trưa nắng nóng nên lúc này ngoài đường không quá đông xe cộ. Vừa mới trải qua một cuộc thi dài, hiện đã giành được giải thưởng như ý muốn, tâm tình ai nấy đều thả lỏng, một vài người dựa đầu lên ghế, nhắm mắt dưỡng thần.

Trong xe bật máy lạnh giúp cho nhiệt độ trong xe rất lý tưởng, giai điệu nhẹ nhàng được bật lên, khiến cho bầu không khí trở nên thư thả thoải mái.

Thế nhưng, giây phút yên bình này lại không được duy trì lâu.

Ngay giữa đường, một nhóm người áo đen đột nhiên hiện ra, cường ngạnh đem đám xe cộ đang lưu thông trên đường dạt ra hai bên. Vụ va chạm gây ra tiếng động cực kỳ lớn, dọa cho mười một người giật mình tỉnh giấc, ngơ ngác nhìn ra bên ngoài.

Chỉ thấy, đám người đang lưu thông trên đường kia đột nhiên bị gây sự, tức giận lại hốt hoảng vội vàng dùng phép thuật chạy xa khỏi hiện trường tai nạn, nhưng còn chưa kịp chỉ trích quát mắng đám người áo đen kia thì đã kinh hãi trợn tròn mắt há hốc mồm khi chứng kiến cảnh tượng tiếp theo.

Đám người áo đen chung sức dùng phép thuật, đồng loạt hướng về một chiếc xe không người lái cao cấp ra tay. Không khí bao quanh thân xe nháy mắt đông cứng, áp lực từ bốn phương tám hướng đột nhiên tăng mạnh, đè ép lên thân xe, khiến nó nhanh chóng bị biến dạng, trở nên méo mó.

Một vài người yếu tim chứng kiến cảnh này không khỏi kinh hãi hét toáng lên.

Ngay tại khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, chục hành khách trong xe đột nhiên biến mất. Mà cơ hồ là tích tắc sau đó, chiếc xe không thể chống cự được nữa, bị lực lượng cường hãn đè ép đến không còn hình dạng, biến thành một tấm kim loại khổng lồ.

Chứng kiến cảnh tượng như này, đám người đi đường kia không còn suy nghĩ được gì nữa, vội vàng bỏ chạy. Người thì dùng thuật dịch chuyển đến nơi khác, người thì vội vàng báo cảnh sát, chẳng mấy chốc trên con đường rộng rãi vốn vẫn đang có phương tiện nhộn nhịp qua lại đã không còn một bóng người, chỉ còn lại những chiếc xe nằm lộn xộn ngổn ngang.

“Các ngươi là ai?” Hiệu trưởng đứng phía trước học sinh của mình, ở trong tư thế sẵn sàng phản công bất kỳ lúc nào.

Nhóm Hàn Bội Bội và Thần Phong đứng ở phía sau, mắt hơi nhìn qua chiếc xe hơi mình vừa mới ngồi vài giây trước thôi mà nay đã biến dạng đến không còn nhìn ra được dáng vẻ ban đầu, sắc mặt ai nấy đều xanh mét.

Đám người áo đen kia không ai nói một câu nào, toàn bộ thân thể chỉ có đôi mắt là lộ ra ngoài lúc này đây lại nhìn mười một người họ với ánh mắt lạnh băng chết chóc. Mười tên áo đen không nói không rằng, đột nhiên dịch chuyển đến những vị trí khác nhau, đứng thành vòng tròn bao vây lấy mười một người bọn họ. Sau đó, bọn chúng đồng loạt kết ấn rồi đưa tay sang ngang.

Hiệu trưởng bỗng cảm thấy không ổn, liền không tính tìm hiểu thân phận và mục đích của đám người trước mặt nữa, nói với học sinh của mình, “Các em mau dịch chuyển trở về học viện đi!”

Khoảng cách dịch chuyển càng xa, độ khó của chú thuật càng cao, mà lượng ma lực tiêu hao cũng càng nhiều. Bằng vào mức ma lực thông thường của một học sinh, dịch chuyển từ nơi này trở về Tinh Túc gần như là tiêu hao toàn bộ ma lực của bọn họ. Cho dù ma lực không cạn kiệt đến mức gây nguy hiểm đến tính mạng thì vẫn sẽ mang lại một cảm giác không hề dễ chịu chút nào, cả người đều vô lực uể oải, bứt rứt khó chịu, tựa như mất hết thể lực cùng tinh thần, nhưng lại tựa như không. Vì vậy, bình thường sẽ không ai dùng thuật Dịch chuyển không gian để đi đến một nơi khác cách xa mình, trừ phi là trường hợp bất đắc dĩ bất khả kháng.

Lúc này đây nghe Hiệu trưởng nói vậy, nhóm Thần Phong ai cũng không có dị nghị gì, vội vàng nghe lời ông thi triển chú thuật Dịch chuyển không gian. Thế nhưng, vài giây trôi qua, bọn họ ai nấy lại đều vẫn ở nguyên vị trí cũ.

Cả đám hốt hoảng nhìn nhau, cái loại kết quả này thực sự quá quen thuộc!

Giống y hệt như lúc bọn họ bị nhốt ở trong căn nhà gỗ kia vậy, đều không thể dùng thuật Dịch chuyển không gian!

“Thầy ơi, bọn em không thể dịch chuyển được!” Hạ Băng nôn nóng nói.

Hiệu trưởng nghe vậy, sắc mặt càng thêm tệ.

Quả nhiên, cái cảm giác bất an kia chính là vì điều này, chỉ tiếc là ông phát hiện quá chậm!

Đám người này rốt cuộc là ai mà lại có thể thành thục phong tỏa cả không gian như vậy? Đây là một trong những loại chú thuật cực kỳ cổ xưa, con người hiện nay không ai còn có thể thi triển nó cả!

Hiệu trưởng cũng không có thời gian suy nghĩ lâu, bởi vì nhóm người áo đen trước mặt đã hành động. Bọn chúng lao vút đến, trên tay biến hóa ra các loại vũ khí khác nhau, có kẻ là đao băng, có kẻ lại là kiếm sắc với lửa bọc quanh.

Hiệu trưởng vội vàng dựng lên một lồng bảo hộ. Tên dẫn đầu thấy vậy liền nâng lên lôi kiếm, dùng toàn lực chém mạnh xuống, lồng bảo hộ liền cứ vậy bị đánh tan. Nhóm Tinh Túc biến sắc, vội vàng niệm chú thuật, bắt đầu phản công.