Bị đẩy bất ngờ, Linh Ai Dã ngã về phía Hàn Bội Bội, cũng may Hàn Bội Bội phản ứng nhanh, kịp thời giữ được thăng bằng đỡ lấy cô.
Sau khi đứng vững trở lại, Linh Ai Dã quay sang tức giận nhìn Liêu Huệ Lan, “Liêu tiểu thư, xin hỏi cô vừa mới làm cái gì vậy?!”
Toàn bộ sự chú ý của Liêu Huệ Lan đều đã đặt trên người Thần Phong, sao còn có thể phản ứng lại cô. Linh Ai Dã thấy thế thì càng thêm tức giận, đang định mở miệng nói tiếp thì cánh tay bỗng bị người kéo nhẹ.
Linh Ai Dã nhìn qua, thấy Hàn Bội Bội đánh mắt về phía bên phải thì nhìn theo, lúc này mới nhận ra Thần Phong đã đến trước mặt bọn họ từ lúc nào.
Linh Ai Dã hơi ngẩn người, hai giây sau vội nhún gối đáp, “Thần không dám.”
Liêu Huệ Lan cho rằng anh đang nói giúp mình thì không khỏi đắc ý kiêu ngạo. Cô nhìn sang Thần Phong, nở nụ cười xinh đẹp e lệ, hồi hộp chờ đợi anh mở lời mời mình.
Liêu Huệ Lan cũng không phải là người duy nhất cho rằng Thần Phong sẽ chọn cô, ở cách đó không xa, Đức vua vui vẻ nói thầm, “Thấy chưa, Phong chọn Liêu tiểu thư kìa. Con thua rồi Hân nhi.”
Thần Nhã Hân không chút nào buồn bã, mỉm cười nói, “Cha cứ từ từ, anh ấy thậm chí còn chưa mời cơ mà.”
Sau khi khuyên ngăn Linh Ai Dã, Thần Phong quay sang nhìn Liêu Huệ Lan, cười như không cười nói, “Liêu tiểu thư, liệu cô có thể... nể mặt ta mà cư xử đúng mực hơn được không?”
Dứt lời, nụ cười trên mặt Liêu Huệ Lan tắt rụi. Hai gò má cô nhanh chóng đỏ rực lên vì xấu hổ và tức giận. Giọng của Thần Phong không lớn không nhỏ, một vài người đứng ở gần đó đều nghe rõ được, đánh mắt nhìn Liêu Huệ Lan cười chế giễu, khiến cô ta lúng túng không thôi, cảm thấy toàn thân nóng rực lên như bị thiêu đốt, chỉ muốn chạy nhanh ra khỏi chỗ này.
Thần Phong không để tâm đến cảm nhận của cô, quay sang mỉm cười với Hàn Bội Bội, tay trái đặt lên ngực, tay phải đưa ra trước mặt cô, ưu nhã cúi người cất lời, “Hàn tiểu thư, liệu ta có thể có được vinh hạnh này chứ?”
Hàn Bội Bội nhìn bàn tay trước mặt mình, nhất thời sững người, tâm trí có chút rối bời.
Tại sao ngài lại chọn cô chứ? Còn biết bao nhiêu vị tiểu thư xinh đẹp đang ở đây cơ mà?
Trong khoảnh khắc, Hàn Bội Bội suýt nữa đã mở miệng từ chối anh, bởi vì trong thâm tâm cô đã có người mà mình thích, người mà cô muốn cùng khiêu vũ. Nhưng may thay, Linh Ai Dã kịp thời nhận ra có chuyện không đúng, vội vàng huých khuỷu tay nhắc nhở cô.
Hàn Bội Bội tức khắc tỉnh táo lại. Kìm nén tiếc nuối trong lòng, cô nở nụ cười rồi đặt tay mình lên tay anh, “Là vinh hạnh của thần.”
Thần Phong ôn hòa cười, nắm nhẹ lấy tay cô rồi dẫn cô ra chính giữa phòng. Mọi người nhanh chóng đứng tản ra xung quanh, chừa lại không gian trống cho hai người họ.
Nhạc bắt đầu nổi lên. Tiếng nhạc chậm, dịu và êm, nhẹ nhàng như dòng nước chảy. Thần Phong đặt hờ tay lên eo cô, dẫn dắt cô nhảy từng bước nhảy đầu tiên. Hàn Bội Bội dần dần cũng thả lỏng, hòa mình vào trong tiếng nhạc, toàn tâm toàn ý phối hợp với anh.
Chính giữa phòng, một đôi nam nữ cùng nhau khiêu vũ theo điệu nhạc, làn váy xinh đẹp lưu chuyển theo từng bước chân của cô. Một người tuấn tú lịch thiệp, một người ưu nhã mỹ lệ, tạo nên một hình ảnh hoàn mỹ khiến ai cũng đều ngẩn ngơ ngắm nhìn.
“Thật xin lỗi,” Thần Phong đột nhiên nói.
Bởi vì đang khiêu vũ nên hai người đứng khá gần nhau, lúc nói chuyện, hơi thở ấm áp của anh như có như không phả lên tai Hàn Bội Bội, khiến cô có chút xấu hổ.
“Hoàng tử, thần không quá rõ…”
“Ta biết, tiểu thư không hề mong muốn được ta chọn, nhưng ánh mắt của những người khác thật sự khiến ta quá không thoải mái, cho nên ta chỉ đành chọn cô.”
Đáy mắt Hàn Bội Bội lóe lên sự ngạc nhiên, vội bác bỏ, “Kh--không phải đâu, Hoàng tử, ngài hiểu lầm rồi. Thần----"
“Tiểu thư không cần phải lo lắng, ta chỉ muốn giải thích rõ ràng mà thôi, không phải muốn trách tội cô,” không đợi cô nói hết câu, Thần Phong đã mỉm cười cắt ngang.
Hàn Bội Bội nhất thời không biết phải nói gì, đành mím môi trầm mặc.
Cho rằng mình đã làm cô sợ hãi, Thần Phong nhẹ nhàng nói, “Yên tâm, sau khi điệu nhảy này kết thúc, ta lập tức trả tự do cho cô.”
Hàn Bội Bội khẽ cười, cô không ngờ Hoàng tử còn có thể thân thiện pha trò như vậy.
Trong khi ở nơi này, bầu không khí giữa Hàn Bội Bội và Thần Phong đang dần trở nên nhẹ nhàng hòa hợp hơn, thì ở chỗ khác, bầu không khí lại có chút căng thẳng nặng nề.
Linh Ai Dã vẫn còn nhớ mối thù bị xô đẩy vừa rồi, lúc này liền cố ý đi tìm Liêu Huệ Lan. Lúc thấy cô ta đang âm u ghen tị nhìn về phía giữa phòng, Linh Ai Dã đắc ý không thôi, đến trước mặt cô ta nhếch môi nói, “Sao người mà Hoàng tử nhất định sẽ chọn lại đứng ở đây thế nhỉ?”
Linh Ai Dã cười ngả ngớn, ngón tay trỏ cuốn lấy lọn tóc của mình chơi đùa, đắc chí nói, “Ta khuyên cô một câu, sau này đừng nên kiêu ngạo như vậy, tránh cho lại bị mất mặt như hôm nay.”
Thấy sắc mặt Liêu Huệ Lan càng ngày càng đen, Linh Ai Dã thỏa mãn hài lòng rời đi.
Liêu Huệ Lan nhìn theo bóng lưng của cô, phẫn nộ nghiến răng nghiến lợi, hai nắm tay siết chặt đến mức các khớp tay cũng trở nên trắng bệch.
*
Điệu nhảy nhanh chóng kết thúc, Thần Phong y như lời đã nói lúc trước, lập tức thả cô đi, sau đó làm lơ hết tất cả ánh mắt đang trông ngóng nhìn mình, anh quay trở lại bên cạnh Đức vua và Hoàng hậu.
Cũng có mấy vị công tử đến ngỏ lời mời khiêu vũ với Hàn Bội Bội, nhưng cô vì muốn tìm Dương Minh Nhật nên đều lịch sự từ chối. Vừa mới rời khỏi sàn khiêu vũ, cô liền bị Linh Ai Dã tóm lấy.
“Haha, Bội Bội, để tớ kể cậu nghe, sắc mặt lúc nãy của Liêu Huệ Lan thực sự buồn cười lắm luôn!”
Hàn Bội Bội có chút dở khóc dở cười, vỗ nhẹ tay cô, “Cậu có chừng mực một chút, đừng để người ta nghe thấy được.”
Linh Ai Dã lè lưỡi, sau đó hạ thấp giọng kể lại việc mình vừa làm.
Hàn Bội Bội vừa nghe vừa đưa mắt nhìn xung quanh, vốn là định tìm xem Dương Minh Nhật đang ở đâu. Nhưng vừa nhìn thấy anh, tâm tình cô liền chùng xuống.
Linh Ai Dã tinh ý phát hiện ra tâm trạng của cô có chút không đúng, đưa mắt nhìn theo ánh mắt cô. Lúc nhìn thấy Dương Minh Nhật đang khiêu vũ cùng một cô gái, Linh Ai Dã tức khắc hiểu ra được nguyên nhân, thở dài nói, “Nếu thích thì cậu mau tỏ tình đi, im lặng mãi như thế sẽ không có kết quả gì đâu.”
Hàn Bội Bội cười buồn, hụt hẫng lắc đầu, “Cậu ấy hình như không thích tớ, tớ sợ tỏ tình rồi, đến làm bạn cũng không làm được nữa.”
“Sao cậu biết là Minh Nhật không thích cậu chứ?”
“Cảm giác mà thôi. Ánh mắt và cách cậu ấy đối xử với tớ rất giống với khi đối xử với cậu.”
Linh Ai Dã vẫn không cam lòng, đang định khuyên nhủ thêm thì Hàn Bội Bội đã nói, “Thôi được rồi, cậu đừng xát muối vào miệng vết thương của tớ nữa!”
Nghe vậy, Linh Ai Dã chỉ đành ngậm miệng, trong lòng lại không nhịn được thở dài cho duyên phận giữa hai người.
Lúc này, Dương Minh Nhật cũng đã kết thúc khiêu vũ với cô gái kia, tiến lại đây tìm bọn họ.
“Hai cậu đứng đây làm gì? Không khiêu vũ sao?” Dương Minh Nhật cười hỏi, lại quay sang nói với Hàn Bội Bội, “Chúc mừng cậu đã được Hoàng tử chọn nhé!”
Hàn Bội Bội kìm nén hụt hẫng trong lòng, mỉm cười nói, “Chuyện này có gì đâu mà phải chúc mừng chứ.”
“Bao nhiêu cô gái ở đây đều muốn trở thành người được Hoàng tử chọn để nhảy điệu nhảy đầu tiên mà, chẳng lẽ cậu không muốn sao?”
Hàn Bội Bội cho rằng anh xem mình giống như bao cô gái khác, nhất thời không biết nên nói gì, chỉ đành gượng cười.
Linh Ai Dã đứng ở một bên rốt cuộc nhịn không nổi, mở miệng xen vào, “Thôi đừng nói nữa! Hai cậu ra khiêu vũ đi! Tớ cũng đi tìm vị công tử nào trông tuấn tú một chút để khiêu vũ đây!”
Dương Minh Nhật dở khóc dở cười hỏi cô, “Chẳng lẽ tớ không đủ tuấn tú sao?”
Linh Ai Dã tức giận trừng anh, “Không tuấn tú bằng người trong lòng tớ!”
Nói rồi cô lập tức bỏ đi, chừa lại không gian riêng cho hai người. Bầu không khí nhất thời trở nên có chút lúng túng.
Tâm trạng của Hàn Bội Bội đang không được tốt, lúc này cũng chỉ im lặng không nói gì, lại không dám nhìn anh vì sợ sẽ để lộ tâm tư của mình, đành giương mắt nhìn về phía sàn khiêu vũ. Không biết là trùng hợp hay gì, ánh mắt cô lại nhìn trúng Thần Phong. Anh lúc này vẫn đứng bên cạnh cha mẹ và em gái mình, đang uyển chuyển từ chối lời mời khiêu vũ của một vị tiểu thư nào đó.
Dương Minh Nhật thấy cô ngẩn người thì tò mò nhìn theo, lúc nhận ra ánh mắt của cô đang đặt trên người nào, không hiểu sao trong tâm anh đột nhiên xuất hiện một tia khó chịu mờ nhạt.
“Ừm, Bội Bội, cậu muốn khiêu vũ không?”
Hàn Bội Bội hồi thần, giật mình nhìn qua, liền thấy anh đang mỉm cười đối mắt với mình. Nhận ra anh vừa mới ngỏ lời mời mình khiêu vũ, tâm tình Hàn Bội Bội bỗng chốc trở nên tốt hơn. Cô mỉm cười, vui vẻ gật đầu, e thẹn đặt bàn tay mình lên tay anh rồi cùng anh bước ra sàn khiêu vũ.