*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trong phòng bệnh, bà Cận đang đút cho Tiểu Bảo ăn cơm.
Thấy Giang Tiêu Tiêu trở về, bà lạnh nhạt chào hỏi: "Về rồi à" "Vâng ạ" Giang Tiêu Tiêu cảm nhận được bà Cận bất mãn với cô nên hơi thấp thỏm, nhéo lòng bàn tay rôi đi tới.
"Mẹ ơi!" Tiểu Bảo cất tiếng gọi giòn giã.
Giang Tiêu Tiêu dịu dàng cười với bé: "Tiểu Bảo ngoan, ăn cơm xong mẹ sẽ chơi với con”
"Con muốn mẹ đút cơm”
"Chuyện này..."
Giang Tiêu Tiêu nhìn bà Cận.
Đúng lúc bà Cận cũng nhìn cô.
Ánh mắt lạnh lùng tựa như đang nhìn một người xa lạ.
Lòng Giang Tiêu Tiêu nặng trĩu, hai tay đặt bên hông từ từ siết chặt.
"Bà ơi, cháu muốn mẹ đút cơm" Tiểu Bảo nhìn bà Cận với ánh mắt cầu xin.
Dù bà Cận có bất mãn với Giang Tiêu Tiêu thế nào thì vẫn yêu thương cháu trai cưng, chỉ đành mỉm cười lên tiếng: "Được, để mẹ cháu đút cho."
Tiểu Bảo lập tức vui mừng hớn hở, quay đầu nhìn Giang Tiêu Tiêu.
Bà Cận đưa bát cho cô: "Cháu đút cho thẳng bé đi" "Vâng thưa cỏ."
Giang Tiêu Tiêu vội vàng nhận lấy bát cơm.
"Vậy cháu cho Tiểu Bảo ăn nhé, cô mang cơm cho Tri Dực đây" Bà Cận xách bình giữ ấm trên tủ đầu giường lên, nói với Giang Tiêu Tiêu.
"Vâng ạ
- Giang Tiêu Tiêu nhìn bà rời đi rôi mới ngồi xuống mép giường.
Tiểu Bảo nhìn cô: "Mẹ ơi, cái cô xấu xa kia bị chú cảnh sát bảt giam rồi sao?" "Đúng vậy”
Giang Tiêu Tiêu gật đầu.
"Vậy...
anh kia thì sao?" "Hả?" Bỗng chốc Giang Tiêu Tiêu không hiểu tại sao bé lại hỏi câu này.
"Có phải sau này anh ấy cũng không có mẹ không? Có phải anh ấy không có mẹ giống Tiểu Bảo lúc trước không? Thật đáng thương!" Nói đến đây, Tiểu Bảo hơi buồn rầu.
"Tiểu Bảo, cô ấy chỉ bị giam một thời gian ngắn, sẽ vê nhà sớm thôi."
Trẻ con rất lương thiện, cho dù bị người khác bắt nạt thì bé vẫn rầu rĩ vì chuyện này.
"Có thật không ạ?" Khuôn mặt ảm đạm của Tiểu Bảo bỗng sáng bừng lên trong nháy mắt.
Giang Tiêu Tiêu cười nhẹ nhàng: "Đương nhiên là thật.' Cô vừa đút cho bé ăn vừa nói tiếp: "Con phải ngoan ngoãn ăn cơm thì mới mau khỏe, được về nhà sớm”
Nghe cô nói vậy, Tiểu Bảo ăn từng miếng to một cách ngon lành, thoáng cái đã ăn xong.
Giang Tiêu Tiêu lau miệng cho bé: "Tiểu Bảo, con ăn no chưa?”
Tiểu Bảo gật đầu: "Con no rồi ạ" "Vậy thì tốt" Giang Tiêu Tiêu vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của bé, tiếp tục nói: "Con nằm ngoan nhé, nếu buồn ngủ thì ngủ một giấc đi.
Mẹ ra ngoài một lát”
"Mẹ muốn đi đâu vậy?" Tiểu Bảo mở đôi mắt to tròn chăm chú nhìn cô: "Mẹ còn trở về với con không?”
Giang Tiêu Tiêu nghiêm túc đảm bảo: "Tất nhiên, mẹ sẽ luôn ở bên con”
Lúc này Tiểu Bảo mới nở nụ cười yên tâm: "Vậy mẹ đi đi, con sẽ ngoan mà”
"Ngoan lắm!" Giang Tiêu Tiêu xoa đầu bé.
Giang Tiêu Tiêu muốn tới phòng của Cận Tri Dực.
Vừa tới cửa phòng bệnh, cô nghe thấy giọng bà Cận vọng ra từ bên trong.
"Con nói xem, hình như kể từ khi anh trai con quen Tiêu Tiêu cứ sóng gió không ngừng, hở ra là có chuyện.