*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Buổi chiều Giang Tiêu Tiêu nhận được một cuộc điện thoại.
"Chào cô Giang, tôi là ba của Tô Uyển Ương.
Chẳng hay cô có rảnh không, có thể gặp tôi không?”
Thật ra không cần gặp mặt Giang Tiêu Tiêu cũng đoán được ông ta tìm mình vì chuyện của Tô Uyển Ương.
"Xin lỗi chú, chắc là tôi không tiện lắm”
Giang Tiêu Tiêu từ chối luôn không cần Suy nghĩ.
"Tôi thay mặt Uyển Ương xin lỗi cô, mong cô nể mặt người làm ba này gặp tôi được không?" "Xin lỗi, tôi..
" "Cô Giang, xin cô hãy thông cảm cho nỗi khổ tâm của người làm ba, gặp tôi được không?" Ông Tô nói gần như cầu xin.
Giang Tiêu Tiêu không khỏi mềm lòng, đồng ý gặp ông ta.
Sau khi cúp điện thoại, cô kể với Cận Tri Thận chuyện này.
"Em không cần đi, để anh nói lại với ông ta là được" Cận Tri Thận không muốn cô dính dáng gì đến nhà họ Tô, chỉ muốn để chuyện của Tô Uyển Ương trôi qua.
"Em đã đồng ý thì không đi sao được? Anh yên tâm, em không sao đâu.
Giang Tiêu Tiêu không muốn làm người thất hứa.
Vả lại, ông Tô cũng không dám làm gì cô.
Cận Tri Thận im lặng một lúc lâu mới lo lắng dặn dò: "Nếu có chuyện gì thì gọi điện cho anh" "Em biết rồi”
Giang Tiêu Tiêu đi tới quán cà phê đã hẹn với ông Tô, vừa tới nơi cô đã thấy ông ta ngồi trong góc rồi.
Đối phương cũng nhìn thấy cô, lập tức đứng dậy rồi đăm đăm nhìn cô tới gân.
Giang Tiêu Tiêu đi đến trước mặt ông ta, khẽ gật đầu chào hỏi: "Chào chú."
"Mời ngồi”
Ông Tô chìa tay tỏ ý mời cô ngồi xuống.
Sau khi ngồi xuống, Giang Tiêu Tiêu nói thẳng vào vấn đề luôn: "Chú tìm tôi có việc gì vậy?" Ông Tô không trả lời mà hỏi cô: "Cô muốn uống gì?" Giang Tiêu Tiêu hơi nhíu mày, có điều cô vẫn trả lời: "Nước lọc là được”
Ông Tô vẫy tay gọi phục vụ đến rót nước cho cô.
Sau đó ông ta mới chính thức mở lời: "Cô Giang, cám ơn cô đã đồng ý gặp tôi."
"Chú ạ, không cần nói mấy lời xã giao này, có gì chú cứ nói thắng”
Có lẽ ông Tô giật mình trước thái độ lạnh lùng của Giang Tiêu Tiêu, ông ta im lặng một lúc lâu mới nói tiếp: "Cô Giang, cô có thể bảo Tri Thận tha cho Uyển Ương, tha cho nhà họ Tô được không?”
Khi đồng ý gặp ông ta, Giang Tiêu Tiêu đã sớm có chuẩn bị tâm lý, đoán rằng ông ta vì chuyện của Tô Uyển Ương nên mới tìm mình.
Chẳng qua cô không ngờ đối phương lại thẳng thắn như vậy.
Giang Tiêu Tiêu bật cười, cười đến châm chọc: "Chú à, cô Tô không chỉ đơn giản là làm sai mà là phạm tội.
Sao có thể nói bỏ qua là bỏ qua được?" "Tôi biết Uyển Ương mắc sai lầm nghiêm trọng, cho dù ngôi tù vài năm cũng là tội nó đáng phải chịu, thế nhưng..
" Ông Tô đổi giọng: "Bản tính của nó không xấu, chỉ là nông nổi nhất thời nên mới mắc sai lầm.
Mong cô Giang cho nó một cơ hội sửa sai”
"Cô ta hại tôi mất con, còn hại Tri Dực nằm viện đến giờ.
Chú muốn dùng bốn chữ "nông nổi nhất thời”
để xóa sạch mọi sai lâm của cô ta sao?" Giang Tiêu Tiêu đanh mặt, lạnh lùng trừng ông Tô.
Cô có thể hiểu cho tâm trạng của ông Tô nhưng không thể chấp nhận lý do ông ta bào chữa cho Tô Uyển Ương.