Bé Đáng Thương Của Bùi Tiên Sinh Siêu Ngoan Ngoãn

Chương 10: Thiếu niên sợ hãi



Lâm Tuế Từ vốn định chống tay lên giường để mượn lực ngồi dậy, nhưng lại chẳng may đụng trúng miệng vết thương.

Khuôn măt tái nhợt của cậu hơi nhăn lại, lần nữa ngồi dậy một cách khó khăn.

Đầu vô cùng choáng váng, cả người không hề có chút sức lực nào, trên người truyền đến cơn đau như bị kim châm.

Nét hoảng sợ và tuyệt vọng khi nãy bị sự mờ mịt lúc này che đậy lại, bàn tay cậu gắt gao nắm chặt chăn, hoang mang đánh giá khung cảnh xung quanh.

Đột nhiên, có hai người mặc tây trang đen, dáng người cao lớn, gương mặt nhìn không hề dễ chọc bước vào trong phòng bệnh.

Đây là hai vệ sĩ đang canh giữ ngoài cửa phòng bệnh, nghe thấy tiếng động nên họ vào kiểm tra thử tình hình bên trong.

Đôi mắt xinh đẹp, phiếm hồng của thiếu niên lại lần nữa bị hoảng sợ chiếm lấy, cậu theo bản năng lùi vào trong góc, trông như một chú nhím đang hoảng sợ.

Hai vệ sĩ gương mặt hung hãn, hơn nữa thân hình vô cùng cao lớn, nhìn không giống người tốt một chút nào.

Lâm Tuế Từ nhớ lại hai tên bắt cóc trước kia, cả người không nhịn được mà run rẩy.

Hai vệ sĩ trao đổi ánh mắt với nhau, đối phó với kẻ bắt cóc hung ác bọn họ còn có thể ra tay, nhưng lúc này đứng trước mặt họ lại là tiểu mỹ nhân cơ thể gầy yếu mềm lại, đáng thương, họ không biết nên xử lí như thế nào mới đúng.

Hai người xô đẩy lẫn nhau, một lúc sau, một trong hai người bước lên phía trước hai bước, cố gắng nở một nụ cười, nhẹ giọng nói: "Đừng sợ, chúng tôi không phải người xấu đâu."

Vệ sĩ da ngăm còn lại cũng cười một cách hiền lành, phụ họa theo: "Đúng đúng đúng, chúng tôi là người tốt, cậu yên tâm."

(Hãy đọc truyện ở wattpad onnhuxanh111 nha <3)

Nhưng mà bọn họ quên mất rằng, người xấu cũng hay nói những điều tương tự như vậy.

Lâm Tuế Từ ngước mắt lên nhìn bọn họ một cái, nhìn thấy nụ cười của họ lập tức bị dọa sợ không nhẹ, càng thêm thu người vào trong góc.

Hai vệ sĩ rơi vào trầm mặc, cuối cùng đuối lí mà lui ra ngoài.

"Cậu đi gọi bác sĩ, tôi đi báo lại với Bùi gia."

_________

Bùi Xuyên ngắt điện thoại, hỏi trợ lý Lý đang đứng bên cạnh: "Sắp tới còn công việc nào không?"

"Giữa trưa ngài có một bữa tiệc với XX của Triệu thị, hai giờ rưỡi chiều có một cuộc họp ạ."

"Hủy bỏ bữa tiệc, hẹn lại bên họ một dịp khác."

Dù cho có hủy bỏ tiệc thì giám đốc Triệu bên kia cũng không dám có ý kiến, vì thế trợ lý Lý cũng không nói gì thêm, vừa rồi anh cũng nghe được cuộc nói chuyện qua điện thoại, biết được đứa con riêng trong lời đồn của nhà họ Giang đã tỉnh lại.

Bùi gia hủy bỏ bữa tiệc vì cậu càng khiến cho trợ lý Lý càng thêm tò mò về mối quan hệ giữa hai người.

"Bùi gia, giờ chúng ta đến bệnh viện sao?"

Bùi Xuyên gật đầu.

Trong phòng bệnh bên kia, một bác sĩ trung niên mặc một thân áo blouse trắng, gương mặt hiền hòa đang kiểm tra lại tình trạng của Lâm Tuế Từ.

Mặc dù Lâm Tuế Từ vẫn còn sợ hãi, nhưng không còn thu mình vào trong góc như khi nãy nữa.

Bên ngoài, hai vệ sĩ im lặng nhìn nhau, sắc mặt vô cùng khó coi, quả nhiên là do gương mặt của bọn họ nên mới dọa người ta sợ.

"Ngài còn thấy chỗ nào không thoải mái không?"

Một phần vì Bùi Xuyên nên bác sĩ đối với thiếu niên nhỏ tuổi, lại rất xinh đẹp vô cùng khách khí.

"Ngài vừa hạ sốt, có cảm thấy đau đầu không?"

"Vết thương còn đau không?"

"Không sao đâu, có việc gì cứ nói với tôi."

Mặc kệ bác sĩ quan tâm hỏi han, thiếu niên vẫn im lặng không nói chuyện, gương mặt tái nhợt tinh xảo cúi thấp xuống nên không thể nhìn rõ cảm xúc trong ánh mắt của cậu.

Cậu bất an nắm chặt khăn trải giường, dùng sức dến nỗi các đốt ngón tay trở nên trắng bệch.

Bác sĩ lo lắng không biết cổ họng người bệnh có vấn đề gì hay không, nhưng rõ ràng lúc nãy kiểm tra không có gì bất thường mà.

Chắc là vừa mới chịu kích thích khiến cảm xúc hiện tại không ổn định cho lắm, nên không muốn nói chuyện.

(Hãy đọc truyện ở wattpad onnhuxanh111 nha <3)

Nghĩ đến những vết thương trên người câu, hẳn là đã bị đánh đập, tra tấn rất dã man.

"Cháu bé, không sao đâu." Bác sĩ thay đổi xưng hô bình dị, gần gũi hơn, dịu dàng nói: "Hiện tại cháu đã an toàn rồi, không ai có thể làm tổn thương cháu được nữa."

Bác sĩ thử duỗi tay, muốn vỗ nhẹ lên bả vai thiếu niên để an ủi.

Không ngờ mới duỗi được một nửa, trong mắt Lâm Tuế Từ liền lộ ra vẻ hoảng sợ, theo bản năng né tránh sang bên cạnh.

Bác sĩ lập tức thu tay lại, nhẹ nhàng an ủi cảm xúc không ổn định của đứa nhỏ.

Khoảng nửa giờ sau, Bùi Xuyên xuất hiện ở cửa phòng bệnh, bên cạnh là trợ lý Lý.

Trợ lý Lý dò hỏi hai vệ sĩ: "Tình hình vị bên trong kia như thế nào rồi?"

"Bác sĩ vừa mới kiểm tra xong, nói là không có vấn đề gì, nhưng hình như là bị kích thích nên cảm xúc có chút không ổn định."

"Hm... Hình như còn hơi sợ người nữa..."

Bùi Xuyên không nói gì, đi thẳng vào trong phòng bệnh, liếc mắt một cái đã thấy người trên giường bệnh.

Lâm Tuế Từ ngồi ở một góc trên giường bệnh, hai tay ôm lấy chân mình, chiếc cằm thon gầy dựa trên đầu gối, mặt cúi xuống.

Cơ thể đơn bạc của thiếu niên cuộn tròn thành một cục nho nhỏ, quanh cơ thể bao phủ hơi thở trầm thấp, nhìn vừa bất lực lại cô độc.

Nghe được tiếng bước chân, cậu nâng mí mắt nhìn lướt qua.

Người đi vào là một người đàn ông mặc áo sơ mi xám và quầy tây đen, khác với hai người vệ sĩ lúc nãy.

Người đàn ông vô cùng đẹp trai, mày kiếm mắt sáng, sống mũi cao thẳng, đường cong gương mặt ưu việt, nhưng trên mặt không có cảm xúc gì, còn mang theo vài phần công kích.

Dáng người của hắn cao gầy thẳng tắp, quần áo tuy đơn giản nhưng mặc trên người hắn cũng giống như người mẫu trên tạp chí, từ trong xương cốt tản ra một loại hơi thở thờ ơ, lạnh nhạt, không thể xâm phạm.

Người đàn ông trước mặt tuy rằng đẹp nhưng gương mặt lạnh lùng nhìn cũng không dễ chọc, so với hai người vệ sĩ lúc nãy càng khiến cho lòng người ta càng thêm bất an, sợ hãi.

Lâm Tuế Từ chỉ nhìn thoáng qua đã lập tức thu hồi ánh mắt, gương mặt không hề có bất kì cảm xúc nào ngay lúc này lại hiện ra vẻ hoảng sợ.

Cậu ấy đang sợ sao?

Bùi Xuyên phát hiện ra cử chỉ nhỏ của cậu, hiểu được cậu đang sợ hãi.