Bước chân của Bùi Xuyên hơi dừng lại một chút, trên mặt không hiện rõ cảm xúc, làm như không có chuyện gì đi từng bước tới gần giường bệnh.
Thân hình người đàn ông cao lớn thẳng tắp, bóng tối đổ lên giường bệnh của thiếu niên.
Lâm Tuế Từ ôm đầu gối, hơi ngước lên nhìn, ánh mắt tràn đầy hoảng sợ, bất an nhìn về phía người đàn ông đang đứng gần mép giường, không kịp phòng bị đối diện với đôi mắt đen thâm thúy của hắn, giống như một hồ nước sâu không đáy, không rõ là đang vui hay buồn.
Cơ thể mảnh khảnh, yếu ớt của cậu co rúm lại theo bản năng.
Bùi Xuyên nhìn thấy rõ ràng những phản ứng của Lâm Tuế Từ.
Hắn tùy tiện ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh.
Chỉ vừa mới nâng tay lên, Lâm Tuế Từ đã nghiêng đầu né tránh, hàng mi buông xuống, bất an mà run lên nhè nhẹ, che đậy cảm xúc nơi đáy mắt.
Bàn tay thon dài của người đàn ông khựng lại giữa không trung, xem như không có gì mà thu tay lại.
Hắn nhìn xuống đôi tay quấn băng gạc của cậu, một đoạn cánh tay lộ ra bên ngoài, trên cánh tay trắng nõn phủ đầy vết thương bầm tím, xương cổ tay thiếu niên nhỏ nhắn, mảnh khảnh, vô cùng tinh tế.
Dấu vết bàn tay trên má thiếu niên vẫn chưa hết sưng, nhìn vô cùng chướng mắt.
"Đau sao?" Bùi Xuyên đột nhiên mở miệng.
Giọng nói người đàn ông vô cùng nhẹ nhàng, trầm thấp, có lẽ vì cố gắng khiến cho Lâm Tuế Từ không còn sợ hãi nên hắn cố tình nói chậm lại, bớt đi cảm giác lạnh nhạt, xa cách.
Mí mắt Lâm Tuế Từ giật nhẹ, nhưng vẫn cứ mãi ôm đầu gối, cúi đầu không nói gì.
Cần cổ trắng nõn, mảnh khảnh lộ ra trong tầm mắt của Bùi Xuyên, yếu ớt đến độ chạm vào sẽ gãy.
Bùi Xuyên mím môi, môi mỏng mấp máy, điều chỉnh giọng nói chậm hơn: "Đừng sợ, tôi không phải người xấu."
Ngay lúc này, hai vệ sĩ đứng ở ngoài cửa bốn mắt nhìn nhau, sao họ lại cảm thấy câu nói này có chút quen tai nhỉ?
Nghe xong lời này Lâm Tuế Từ lại càng co rúm hơn, càng không dám ngẩng đầu lên nhìn Bùi Xuyên.
Nhìn thấy phản ứng này của cậu, Bùi Xuyên hơi nhăn mày, có vẻ không vui.
"Bùi gia, cậu ấy chỉ vừa mới tỉnh lại, chắc là cảm xúc chưa ổn định cho lắm." Người nói chuyện chính là trợ lý Lý đang đứng phía sau.
"Để tôi thử nói chuyện với cậu ấy được không ạ?"
Bùi Xuyên cảm nhận được Lâm Tuế Từ có chút sợ hắn, hoặc là đối với ai cậu ấy cũng cảm thấy hoảng sợ, vừa rồi hắn nghe hai vệ sĩ nói như thế.
Hắn quét mắt nhìn trợ lý Lý một cái, gật đầu đồng ý.
Trợ lý Lý tiến lên phía trước, cười với Lâm Tuế Từ:" Tối hôm qua cậu ngất xỉu ở trong mưa, là ông chủ của chúng tôi đã cứu cậu rồi đưa cậu vào bệnh viện."
"Chúng tôi không có ý xấu, cho nên cậu không cần sợ đâu."
Giọng nói của anh vô cùng nhẹ nhàng, thậm chí còn có chút dịu dàng, khiến người ta không khỏi có cảm giác thân thiết.
Một lúc sau, Lâm Tuế Từ ngước mắt lên mắt nhìn anh một chút.
Vẻ ngoài trợ lý Lý văn nhã đoan chính, trên sống mũi đeo một cặp kính kim loại, tăng thêm vài phần tri thức, lịch sự, mỉm cười vừa thân thiết vừa dịu dàng, giống như anh trai hàng xóm hiền lành gần nhà.
Nhìn ở góc độ nào cũng cảm thấy đáng tin hơn so với hai người vệ sĩ thân thể cường tráng cùng với người đàn ông quanh thân tỏa ra khí lạnh như Bùi Xuyên.
Lâm Tuế Từ hơi nhấp môi, vẫn không nói lời nào, nhưng cũng không tỏ ra hoảng sợ như lúc đối diện với Bùi Xuyên.
Trợ lý như thấy được hi vọng, tiếp tục nói với cậu: "Cậu khát sao? Có muốn uống chút nước không?"